Thiết Soái Chiến Thần - Hồ Cửu (FULL)

Chợt!

 

Hồ Cửu cảm nhận được phía trong này có sự ẩm ướt hơn bình thường, hiển nhiên anh nhận ra rõ ràng, Bạch Thố từng nói bom dưới ao sen.

 

Vậy ví trí chỗ này là… giữa ao sen rồi?

 

Chỉ cần phá hủy ao sen là tốt rồi… nhưng nếu lực quá mạnh sẽ động vào bom.

 

Làm cách nào Bạch Long có thể đưa bom này vào?

 

“Chiến thần, tìm được Ngài Thiện.”

 

“Nhanh vậy sao?”

 

Thấy Hữu Thủ đưa Ngài Thiện vào, bộ dạng ông ta hơi chật vật, xem ra bị Bạch Long đối xử không tốt chút nào.

 

“Lâu không gặp.”

 

Hồ Cửu cười cười nhìn Ngài Thiện.

 

Ông ta cũng không nói gì, chỉ im lặng.

 

“Tôi chỉ muốn biết có cách đưa thứ chết tiệt này khỏi đây nhanh nhất.”

 

“Hay ông nghĩ mình có giá trị rồi?”

 

Hồ Cửu cười nguy hiểm nhìn Ngài Thiện.

 

Ông ta có cảm giác ớn lạnh, nhưng vẫn kiên quyết cắn răng không muốn nói.

 

“Không có ông, tôi vẫn có thể bạo lực một chút, kéo nó ra.”

 

“Nhưng… tôi là cho ông một cơ hội tự bồi thường lương tâm của mình đi.”

 

“Nhìn người dân ở đây vì cái thứ quỷ quái này mà chết? Hay là ông muốn, tận mắt nhìn tôi diệt gọn từng chút rồi vứt ông như tên Tuệ kia.”

 

Hồ Cửu có hỏi tức giận.

 

Đám người này không biết là đang làm gì, sao lại bị tẩy não đến mức mất nhân tính chứ.

 

Ngài Thiên hơi nhíu mày phân vân.

 

“Được thôi. Tùy ông vậy!”

 

Hồ Cửu dứt khoát cũng không quay đầu mà đi khỏi mật thất. Sau đó Từ Chấn Nam nhìn theo cũng bỏ đi.

 

Hữu Thủ nhìn Ngài Thiện, sau đó lắc đầu bỏ đi.

 

‘Các người… không sợ tôi chạy?”

 

“Ông có chỗ để đi sao?”

 

Hữu Thủ quay đầu nói, anh ta biết bây giờ Hồ Cửu có lẽ đã có phương án để xử lý.

 

Cho nên việc Ngài Thiện đồng ý hay không cũng không còn quan trọng nữa.

 

“Còn nhớ tên Tuệ chứ? Tính ra cũng qua thời gian thuốc kia hết tac dụng. Lôi hắn về căn cứ đi.”

 

Nhìn Hữu Thủ rồi Hồ Cửu ra lệnh.

 

“Từ Chấn Nam, cậu đem quân tới giữ kỹ chỗ này, đồng thời đưa chuyên gia tới vô hiệu hóa tất cả. Đảm bảo nó không thể nổ cho tôi.”

 

Anh nghiêm giọng giao phó xong thì bắt đầu về căn cứ, hiện tại ở đây không thể làm gì.

 

Bạch Long cũng đã bỏ trốn thành công, chuyện cần làm là diệt gọn ổ nghiên cứu sinh học kia, chỉ cần ổ nghiên cứu này bị dẹp thì Bạch Long mới xuất hiện.

 

Hoặc nói hắn đã chuẩn bị tốt, không xuất hiện cũng không sao. Anh có rất nhiều cách đuổi cùng diệt tận hắn ta.

 

Quay về căn cứ, một người lại một người vẻ mặt nghiêm trọng hơn.

 

“Hồ Cửu… anh về rồi.”

 

Lục Thạc nhìn thấy Hồ Cửu thì mừng đến rơi nước mắt.

 

‘Đừng khóc…”

 

Nhìn Lục Thạc ánh mắt ửng đỏ, lòng Hồ Cửu ấm áp.

 

Bạch Thố cũng vừa về tới cửa, đã thấy cảnh này, lòng có chút chua xót, nhưng cũng được mọi người đỡ lại.

 

“Bạch Thố, cô sao… vậy?”

 

Túc Trì lo lắng hỏi.

 

“Tôi…”

 

“Ổn chứ?”

 

Hồ Cửu lúc này xoay người nhìn cô.

 

“Thuốc sinh học kia… cô biết Bạch Long điều chế ở đâu chứ?”

 

“Thật sự tôi không biết. Nhưng đều từ phương Bắc chuyển về.”

 

Nhìn anh, cô thành thật nói.

Cô biết lúc này là cơ hội duy nhất để cô có thể tìm lại một chút lòng tin của mọi người.

 

“Túc Trì, cậu lo thương thế cho Bạch Thố đi.”

 

Nói xong Hồ Cửu quay đầu bỏ đi, đỡ theo Lục Thạc.

 

Anh biết bây giờ quá quan tâm Bạch Thố chỉ làm cô đau lòng hơn mà thôi.

Advertisement
';
Advertisement