Thiết Soái Chiến Thần - Hồ Cửu (FULL)

Anh nhìn gót chân do ma sát đã bật máu, có lẽ cô rất đau.

 

Lục Thạc chỉ lắc lắc đầu.

 

“Phòng này là của em, tắm rửa nghỉ ngơi một chút đi.”

 

“Được.”

 

“Chờ anh quay lại, cần gì cứ gọi bọn họ.”

 

Hồ Cửu cười rất lạ, tuy là yêu thương nhưng có gì đó… hơi xa lạ.

 

Anh đi ra ngoài, ra hiệu cho Hữu Thủ theo mình.

 

“Thanh Ngũ đâu?”

 

“Còn ở phòng phía dưới.”

 

Hữu Thủ nhanh chóng trả lời.

 

‘Hồ Lâm ở đó?’

 

Hữu Thủ gật gật đầu.

 

Cả hai nhanh chóng đi xuống tầng hầm, nơi này rất sáng, phòng cẩn mật.

 

“Ông ta đâu?’

 

Thanh Ngũ nhìn thấy Hồ Cửu nhanh chóng dẫn anh tới phòng cuối cùng.

 

“Là cậu?”

 

Hồ Lâm thấy Hồ Cửu đã vô cùng bất ngờ.

 

Ông ta không ngờ Hồ Cửu lại có thế lực bậc này.

 

“Ông còn gặp được tôi… chính vì ông có chuyện cần nói với tôi đấy!”

 

“Nói rõ cho tôi, năm đó tại sao mẹ tôi lại chết? Còn có… cha tôi là ai?”

 

Hồ Lâm cũng khá bất ngờ, nhưng ông ta cũng nhíu mày nhìn Hồ Cửu.

 

“Tôi nói… cậu đảm bảo Hồ gia không sao chứ?”

 

Cuối cùng ông ta vẫn không buông bỏ được Hồ gia.

 

“Đừng ra điều kiện với tôi!”

 

“Hoặc ông nói, hoặc là… không cần nói. Tôi không thích bị người khác đặc điều kiện.”

 

“Hồ gia bị diệt là điều chắc chắn!”

 

Hồ Cửu lạnh như băng nói.

 

“Nhưng… đó cũng là… ông ngoại cậu.”

 

“Ông đừng dài dòng. Nói hay không?”

 

“Được, tôi nói.”

 

Hồ Lâm từ từ ngồi xuống chiếc giường đá lạnh băng, ánh mắt xa xăm, vẻ mặt mệt mỏi nói.

 

Ông có lẽ cũng đã không còn nhiệt huyết với Hồ gia nữa rồi.

 

“Năm đó, mẹ cậu sắp lấy Thẩm Lương, nhưng trước đó… bị hại. Có người đánh thuốc mê chị ấy, sau đó…”

 

Hồ Lâm có chút khó nói.

 

“Sau đó có tôi?”

 

“Đúng! Hồ gia không chấp nhận, Thẩm gia cho rằng Hồ Thúy không đứng đắn. Sau đó cũng hủy hôn, nhưng vì quan hệ lâu nay, cho nên… Hồ gia cùng Thẩm gia đạt thỏa thuận.”

 

‘Chỉ cần Hồ Thúy không xuất hiện trước công chúng và người ngoài… thì mọi chuyện có thể xóa dịu.”

 

Nói đến đây, ký ức của như dày vò ông ta.

 

“Tại nạn xe là sao?”

 

“Tai nạn là thật, nhưng mẹ cậu không chết. Chỉ là Thẩm Lương quả thực yêu chị ấy, yêu tới chết đi sống lại. Cho nên tự ý giam mẹ cậu ở một nơi thuộc biệt thự ngoại ô.”

 

Hồ Cửu nghe đến đây thì hơi nhíu mày.

 

“Tiếp đi!”

 

“Chị gái Thẩm Lương, Thẩm Thúy Hường chính là người hãm hại mẹ cậu, cũng là người ép chết mẹ cậu ở biệt thự ngoại ô.”

 

“Tại sao?”

 

“Vì Hồ Thúy trước giờ luôn giỏi hơn bà ta, đàn bà ghen tỵ vô cùng kinh khủng. Chưa kể, bà ấy muốn được gả vào Trần gia, nếu Hồ gia cùng Thẩm gia liên hôn, thì Ban Chính trị sẽ không để Thẩm gia tiếp tục kết thân với đại gia tộc khác.”

 

“Cho nên bà ta hãm hại mẹ tôi xem như một tên trúng hai đích?”

 

Hồ Lâm nghe Hồ Cửu nói thì gật gật đầu.

 

“Cha tôi?”

 

“Điều này tôi không chắc lắm… Nhưng tôi chỉ biết người đó có họ Bạch, cũng xem như là gia tộc danh giá gì đó.”

 

“Bạch gia?”

 

Nghe điều này Hồ Cửu vô cùng khó chịu.

 

“Đúng, sau nhiều năm tôi chỉ biết như vậy. Người kia khó điều tra, tôi cũng biết đến đó, Lẽ ra năm đó mẹ cậu là bị người khác làm nhục, nhưng may mắn là Thẩm Thúy Hường dự tính sai thời điểm.”

“Người họ Bạch kia tình cờ cũng là cùng mẹ câu… xem như có cậu.”

 

Hồ Lâm cúi mặt, cảm thấy cũng không cần giấu, nói ra thật nhẹ nhõm.

 

“Ông đi đi. Sau này không còn Hồ gia, ông tự lo lấy thân.”

 

‘Được!”

Advertisement
';
Advertisement