Người này mặc đồ vest sang trọng, miệng ngậm điếu xì gà còn chưa được châm.
Sau khi đi ra, chỉ đứng lặng lẽ đứng một chỗ, song cả người lại toát lên vẻ quyền quý, điều này thôi cũng trái tim nhỏ bé của Hàn Tử Hiên liền rung động.
Quý tộc?
Với kinh nghiệm nhiều năm mua sắm đồ bên Anh, cô ta đã từng gặp qua con cháu của những gia tộc quyền quý truyền tự cả mấy trăm năm. Họ chỉ đứng thôi, không cần phải làm gì cũng toát ra vẻ cao quý.
Có người nói, ba đời mới có thể tạo ra một quý tộc, mà khí chất quý tộc của người này dường như đã có sẵn trong máu.
Khí thế quyền quý toả ra tới bức người!
Huống hồ, ngay cả Hà Thế Nghiêu cũng còn phải đích thân ra mở cửa xe cho người đó, như vậy thôi cũng đủ biết thân phận của người đó cao quý tới mức nào.
Sau khi người thanh niên này bước xuống xe, kế tới lại là một người trung niên đi ra. Người này có đôi mắt như chim ưng cùng với hàng lông mày dậm, mặc đồ kiểu Tôn Trung Sơn.
Khí thế bức người, vừa nhìn liền biết là nhân vật phi phàm, hoặc là vệ sĩ của người thanh niên kia.
Hàn Bách Hào và Hàn Tử Hiên đều tỏ ra lo lắng và có phần mất tự nhiên.
Hà Thế Nghiêu cười, nói: “Đây là anh họ của tôi Diệp Tử Long, hôm qua mới từ thủ đồ về!”
Thình thịch!
Tim Hàn Bách Hào chợt đập mạnh, anh họ của Hà Thế Nghiêu mới từ thủ đô trở về, hoá ra là người nhà họ Diệp.
Nhà họ Diệp ở thủ đô là gia tộc có tiếng tăm nhất ở Hoa Hạ này, nếu bọn họ đã muốn ra tay với nhà họ Hàn thì chẳng khác nào ra tay dí chết một con kiến.
Cùng lúc đó Hàn Tử Hiên lại tỏ ra vô cùng sửng sốt, gương mặt trắng nõn của cô ta chợt ửng hồng lên.
Nếu như cô ta có thể trèo lên giường của Diệp Tử Long, thì đừng nói là nhà họ Hàn, hay là Hàn Tuyết, Diệp Phàm và ngay cả Hàn Bách Hào cô ta cũng sẽ coi khinh hết.
Hàn Tử Hiên nhanh chóng suy nghĩ làm cách nào để tiếp cận Diệp Tử Long.
Hàn Bách Hào tỏ ra vô cùng cung kính, đưa tay phải ra, nói: “Cậu Diệp, tôi là Hàn Bách Hào, hiện là người đứng đầu nhà họ Hàn, tôi xin phép đại diện toàn bộ người nhà họ Hàn chào đón cậu".
Ba giây...năm giây...mười giây đã trôi qua, nhưng Diệp Tử Long lại như không hề nhìn thấy Hàn Bách Hào đang đưa tay ra, và hắn ta cũng không bắt tay với gã.
Tia lửa giận chợt nổi lên trong đáy mắt Hàn Bách Hào, tự hỏi hắn ta làm như vậy là có ý gì?
Dù gì thì gã ta cũng là người đứng đầu nhà họ Hàn, ngay cả Hà Thế Nghiêu thấy gã đưa tay ra cũng còn phải vội qua chào lại, phải hiểu rằng phép vua còn thua lệ làng.
Còn Diệp Tử Long này cũng quá cao ngạo rồi đấy, cái tát vô hình này còn đau hơn cả bị Diệp Phàm đánh.
“Anh Hà, có phải có hiểu nhầm gì không...”, thấy không khí có phần gượng gạo, Hàn Tử Hiên liền tươi cười nói.
“Không có hiểu lầm gì...”
Cuối cùng Diệp Tử Long cũng lên tiếng, giọng nói của hắn ta có phần cao ngạo, song điều này cũng khiến Hàn Tử Hiên và Hàn Bách Hào thở phào một tiếng, nhưng ngay câu sau lại khiến Hàn Bách Hào suýt tức chết.
“Có thể có hiểu nhầm với tôi được sao, anh không xứng, và cũng không có cái tư cách đấy”.
“Ngoài ra, bỏ cái thái độ đấy của anh đi, tôi thấy không đáng, anh có tin chỉ cần tôi trở bàn một cái cũng có thể đè bẹp anh rồi không?”, Diệp Tử Long bình thản nói.
Hắn ta vừa dứt lời, người đàn ông như hộ pháp đứng bên cạnh hắn ta liền trừng mắt nhìn Hàn Bách Hào.
Dường như biết rằng, chỉ cần Diệp Tử Long ra lệnh, người đàn ông trung niên đó tức thì sẽ bẻ gãy cổ gã ta.
Kiêu ngạo, độc đoán, sự khinh người đã ngấm vào trong máu của hắn ta, khí thế bức người đã khiến Hàn Bách Hào phải khẽ run lên, nhưng gã ta cũng không dám phản bác lại, cúi đầu nói: “Bách Hào tin”.
“Không tồi, cũng sáng suốt đấy”, Diệp Tử Long bình phẩm một câu.
Từ lúc xuất hiện tới giờ, Diệp Tử Long đều tỏ ra cao ngạo như một vị vương tử, Hà Thế Nghiêu đứng một bên, vẫn mỉm cười, nhưng không nói bất kỳ lời nào.
Nhà họ Diệp chính là vậy, thành phố Cảng đối với bọn họ mà nói chẳng qua cũng chỉ là một vùng quê nghèo mà thôi.
Kế đó Diệp Tử Long nhìn về phía đối phương, cười ha ha nói: “Khắp nơi đều là người của nhà họ Diệp, cho dù là con ghẻ thì đi tới đâu cũng đều là tâm điểm”.
Khi nói câu này giọng của hắn ta cũng không hề nhỏ, lúc này cả Hàn Bách Hào và Hàn Tử Hiên quay ra nhìn nhau có chút không hiểu, lẽ nào ở đây còn có một người nhà họ Diệp nữa sao?
Diệp Phàm!
Hai người đều nhìn rõ sự kinh hãi trong mắt đối phương, ở đây ngoài Diệp Tử Long ra, thì chỉ còn Diệp Phàm mang họ Diệp.
Nhưng chuyện con ghẻ là như thế nào?
Một bên khác, người nhà họ Hàn khi thấy Hàn Bách Hào khom lưng uốn gối ai nấy cũng đều tỏ ra kinh ngạc, nhưng cũng hiểu rõ một điều người có thể khiến Hàn Bách Hào cúi đầu chắc chắn không thể động vào được.
“Diệp Phàm, người đó tại sao lại nhìn anh? Em thấy hắn ta chẳng tốt đẹp gì”, Hàn Tuyết tới gần Diệp Phàm nhỏ tiếng nói.
Diệp Phàm bình thản cười, đáp: “Đúng là không có ý tốt đẹp gì, nhưng chẳng qua cũng là kẻ thích làm màu mà thôi, không phải em muốn biết thân phận của anh sao? Hôm nay em sẽ được biết”.
Hàn Tuyết giật thót mình, cô có chút lo lắng, cũng có chút mong đợi, nhưng cũng có vài phần sợ hãi.
Những điều cô suy đoán, hôm nay sẽ thành hiện thực.
Hàn Bách Hào đi nép một bên, Diệp Tử Long đi chính giữa, như vậy càng làm tăng thêm phầm tôn quý cho hắn ta, lúc này biệt thự nhà họ Hàn chẳng khác nào là của hắn ta.
Bọn họ đi tới đâu người nhà họ Hàn cảm thấy bất an tới đó, thậm chí ngay cả Lưu Tú Cầm cũng căng thẳng theo, không khí lúc này thực bức người.
Trước ánh mắt lo lắng, sợ hãi của mọi người, Diệp Tử Long đi tới chỗ Diệp Phàm rồi dựng lại, khoé miệng hắn ta chợt cong lên.
Hàn Tuyết cũng thấy lo lắng theo, lòng bàn tay cô bất giác đổ mồ hôi.
Trong lúc tất cả mọi người đang mơ hồ đoán già đoán non, một câu nói của Diệp Phàm gần như doạ bọn họ sợ chết khiếp.
“Cố gồng thế không mệt sao?”, Diệp Phàm bình thản nói.
“Ha ha, biết tao sao?”, Diệp Tử Long không hề tức giận, mà chỉ lạnh lùng cười.
“Lẽ nào chưa được ăn thịt lợn, thì chưa từng thấy lợn chạy thế nào à? Một bức ảnh thì có khó gì”, Diệp Phàm hỏi ngược lại.
Hàn Bách Hào như muốn ngã quỵ khi nghe Diệp Phàm mang Diệp Tử Long ra so sánh với lợn...
Quả nhiên, câu này của Diệp Phàm đã dội gáo nước lạnh vào khí thế bừng bừng của Diệp Tử Long vừa tạo ra, đây chính là đánh đòn tâm lý.
Diệp Tử Long híp mắt nhìn.
Hàn Bách Hào liền biết cơ hội thể hiện của gã đã tới, mặc xác Diệp Phàm là ai, dù gì hôm nay gã ta cũng phải bám lấy Diệp Tử Long.
Bước lên một bước, ra điều nạt lại Diệp Phàm: “Diệp Phàm, đây là cậu Diệp Tử Long cậu cả nhà họ Diệp từ thủ đô tới, cậu lại dám nói xằng nói bậy như vậy, lập tức quỳ xuống xin lỗi cậu cả Diệp!”
Sau khi gã nói xong, Diệp Phàm cũng không phản ứng lại.
Một cái bạt tai ròn rã giáng thẳng xuống mặt Hàn Bách Hào.
“Bốp!”
Hàn Bách Hào ngớ người, tất cả người nhà họ Hàn cũng ngớ người theo.
Người tát Hàn Bách Hào không phải là Diệp Phàm, mà lại là Diệp Tử Long.
“Cậu... cậu cả... Diệp, tôi...”, Hàn Bách Hào lắp bắp nói, hắn ta cảm thấy vô cùng oan ức, nghĩ rằng tôi đã đứng ra nói giúp cậu, tại sao cậu lại đánh tôi...
“Không có sự cho phép của tôi, thì cho dù là một con chó nhà họ Diệp thì anh cũng không có quyền chửi, bởi anh không có cái tư cách đấy. Càng huống hồ đây cũng không phải chó, mà là một đứa con ghẻ”, Diệp Tử Long nói.
Diệp Tử Long vẫn giữ thái độ cao ngạo, nhưng hắn ta lại úp mở nước đôi.
Một mặt vừa cho thấy sự hùng mạnh, tôn quý của nhà họ Diệp, mặt khác cũng đem Diệp Phàm lôi ra nói thành chó, và đồng thời còn nói ra thân phận con ghẻ của Diệp Phàm.
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều ngơ ngác quay ra nhìn Diệp Phàm, ai cũng không ngờ một thằng ở rể như Diệp Phàm, lại là người nhà họ Diệp, tuy là con ghẻ nhưng thân phận của anh vẫn cao quý hơn hẳn bọn họ.
Hàn Tuyết đưa tay ra nắm chặt tay Diệp Phàm, tim cô chợt nhói đau, cô đã đoán đúng, nhưng không đoán được rằng Diệp Phàm là con ghẻ nhà họ Diệp!