Trong hai năm qua, Diệp Phàm bị thương nên phải nhẫn nhục chịu đựng, chính cô cũng không hài lòng về cuộc hôn nhân của bọn họ.
Sự quan tâm của cô dành cho Diệp Phàm vô cùng ít ỏi, trong một năm đầu kết hôn, hầu như bọn họ chẳng trò chuyện gì với nhau, một tháng cô chỉ nói được vài câu với Diệp Phàm.
Còn Diệp Phàm thì luôn chăm chỉ đưa đón cô đi làm hàng ngày, hứng chịu sự nhục mạ của Lưu Tú Cầm, sự lạnh lùng của cô, cùng với những lời châm biếm mỉa mai của người nhà họ Hàn.
Có đôi khi cô cũng không hiểu vì sao Diệp Phàm lại tới nhà bọn họ ở rể, để rồi phải sống cuộc sống nhục nhã như thế.
Nếu nói là vì ham hố sắc đẹp của cô thì cũng không đúng, cô chưa bao giờ cho Diệp Phàm đụng vào, thậm chí anh còn luôn phải nằm dưới đất, ngay cả lúc tắm rửa cũng đuổi anh ra ngoài.
Nhưng Diệp Phàm cứ lẳng lặng bảo vệ cô, đến tận khi cô bắt đầu cảm thấy đau lòng thay cho Diệp Phàm, biết mình không thể rời khỏi người đàn ông này được nữa.
Được Hàn Tuyết cầm tay, cảm nhận được mồ hôi rịn ra trong lòng bàn tay cô, Diệp Phàm khẽ cười một tiếng, anh vươn tay vuốt mái tóc hơi rũ rượi của cô sang một bên.
"Tình tứ thật đó, đúng là khiến người ta phải hâm mộ", Diệp Tử Long bỗng mở miệng nói.
"Hai người mặn nồng như thế, sao không tìm một nơi để ở ẩn với nhau?"
"Du sơn ngoạn thủy, vui vẻ biết mấy, nếu thiếu tiền thì tao có thể cho mày một tỷ, hai tỷ... Chỉ cần mày đưa ra một con số, trong vòng mười phút, tài khoản của mày sẽ nhận được tiền", Diệp Tử Long nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm và nói.
Câu nói của hắn ta khiến người nhà họ Hàn nín thở. Cái gì gọi là nứt đố đổ vách? Đây chứ còn đâu nữa!
Hai tỷ, thích là có thể lấy ra được!
Tất cả mọi người nhìn về phía Diệp Phàm, chỉ cần anh gật đầu là sẽ có luôn hai tỷ, những hai tỷ đó!
Cho dù bán cả người cả tài sản của nhà họ Hàn thì cũng không được nhiều tiền như thế.
Đôi mắt của Lưu Tú Cầm trở nên nóng cháy, hai tay xoa vào nhau liên tục. Chỉ là một đứa con bị gia tộc đuổi ra khỏi nhà mà vẫn được chia hai tỷ, nhà họ Diệp đúng là giàu thật đó.
Số tiền ấy có thể mua được hai con dao Long Lân rồi, đương nhiên là bà ta không biết giá trị của con dao Long Lân là một tỷ đô.
Lưu Tú Cầm không kìm lòng được, bước lên trước rồi xoa tay nói: "Cậu Diệp đúng không ạ? Tôi là mẹ vợ của Diệp Phàm, tôi có thể quyết định thay cậu ta, cậu thêm một chút nữa đi, lấy ba tỷ là chúng tôi sẽ lập tức biến mất ngay, biến mất khỏi Hoa Hạ cũng được".
"Mẹ, mẹ làm gì thế! Mẹ câm miệng lại cho con!", Hàn Tuyết bỗng kéo bà ta lại rồi quát to.
Làm thế thì rõ ràng là quấy rối thêm mà! Không thấy Diệp Phàm đang đối chọi với Diệp Tử Long sao? Đó không phải là chuyện của một tỷ hai tỷ nữa rồi.
Vả lại, Lưu Tú Cầm đúng là tham lam, dám đòi thêm một tỷ nữa.
Tưởng tiền từ trên trời rơi xuống chắc? Thế nhưng người nhà họ Hàn lại nhìn bà ta với vẻ mặt ghen tỵ.
Nhất là mấy người phụ nữ trung niên, nếu Diệp Phàm đồng ý thì Lưu Tú Cầm sẽ lập tức đổi đời, từ gà mái biến thành phượng hoàng.
Trong mắt Diệp Tử Long hiện lên nét châm chọc, hắn ta cảm thấy Diệp Phàm đi ở rể như vậy thực sự rất mất mặt.
Cho dù anh là đứa con đã bị từ bỏ thì cũng không thể tha thứ được.
Bởi vì anh là người nhà họ Diệp, mang dòng máu của nhà họ Diệp!
Thế nhưng hắn ta vẫn nói với Lưu Tú Cầm: "Bà có chắc là quyết định được không? Hình như cậu con rể này của bà không nghe lời cho lắm thì phải".
"Diệp Tử Long, mẹ tôi không có quyền quyết định, Diệp Phàm nói một là một, nói hai là hai!", Hàn Tuyết quát lên với Diệp Tử Long.
Sau đó, cô kéo Lưu Tú Cầm lại, lạnh lùng nói: "Mẹ, nếu mẹ còn làm bừa nữa thì con sẽ lập tức đưa mẹ về!"
Lưu Tú Cầm sừng cồ lên, nổi giận nói: "Cái đồ bất hiếu, cô là đồ óc lợn à? Những ba tỷ đó, cô không cần thì..."
"Đủ rồi, mẹ có biết xấu hổ không vậy hả? Nếu mẹ không ngậm miệng lại, cho dù Diệp Phàm đồng ý thì con cũng không cho mẹ một xu nào hết, không tin thì mẹ cứ thử xem!", Hàn Tuyết thực sự nổi giận rồi, cô trách móc Lưu Tú Cầm mà không nể nang chút nào.
Mất mặt chết mất! Trước mặt bao người như thế, gia đình bọn họ đã tự lục đục với nhau trước rồi, khiến cô tức đến mức run rẩy cả người.
Lưu Tú Cầm xanh xám mặt mày, bà ta tức tối hừ lạnh một tiếng, nhưng không dám nói gì nữa.
Rất ít khi Hàn Tuyết nổi giận, nhưng nếu nổi giận thật thì bà ta vẫn hơi sợ.
Bà ta không sợ Diệp Phàm là bởi vì có Hàn Tuyết, nếu Hàn Tuyết mặc kệ bà ta thì Diệp Phàm hoàn toàn có thể đánh cho bà ta nhừ xương.
"Diệp Phàm, xem ra gia đình mày không yên ổn cho lắm đâu nhỉ? Làm gì không làm, lại chạy đi ở rể, mày làm mất hết mặt mũi của nhà họ Diệp rồi đấy", Diệp Tử Long giễu cợt Diệp Phàm.
"Dù tao có mất mặt đến mấy thì cũng khá hơn cái loại phản loạn như mày, mày là cái thá gì hả? Lấy đâu ra tư cách để nói tao?", Diệp Phàm cười lạnh nói.
"Hôm nay tao nói thẳng cho mày biết, tao có thể vứt đồ của tao đi, nhưng kẻ nào dám tới cướp thì tao sẽ chặt tay kẻ đó, kẻ nào dám cắn tao, tao sẽ chặt đầu kẻ đó".
Câu nói đằng đằng sát khí ấy khiến Diệp Tử Long sầm mặt xuống, không còn dửng dưng như vừa rồi nữa.
Có vẻ như cụm từ "phản loạn" đã kích thích đến dây thần kinh của hắn ta.
Người của nhà họ Hàn im phăng phắc, không ai dám mở miệng, đây là cuộc đấu khẩu trong nội bộ nhà họ Diệp, trước khi biết rõ ràng mọi chuyện thì tốt nhất là nên giữ im lặng.
"Nhanh mồm nhanh miệng đó, mười mấy năm không gặp, mày cũng khá đấy nhỉ, chỉ không biết là tự tin hay tự đại thôi", Diệp Tử Long gằn giọng nói.
Diệp Phàm lắc đầu, đôi mắt lạnh lùng nhìn đăm đăm vào Diệp Tử Long, nói: "Yên tâm đi, tao sẽ điều tra cho ra kẻ đã ra tay năm đó, nếu là quyết định của ông nội mày thì tao sẽ chém đầu ông ta".
"Láo toét, mày chán sống rồi!", Diệp Tử Long giận tím mặt, Diệp Phàm đã chạm vào điều cấm kỵ của hắn ta rồi.
"Diệp Hải, Diệp Phàm ăn nói xấc xược, thi hành gia pháp, đánh gãy chân hắn, mang về thủ đô thẩm vấn!", Diệp Tử Long trợn ngược mắt lên, đồng thời quát thật to.
"Hừ, nói nhiều như thế cũng chỉ là vì thời khắc này, đúng là dối trá...", nhìn người đàn ông vừa bước lên, Diệp Phàm cười lạnh.
Nương theo cái lý do đó để đánh gãy chân Diệp Phàm, trên đường đưa về thủ đô, bọn họ có thể tùy tiện dựng lên một chuyện nào đó, chỉ cần Diệp Phàm mất mạng thì mọi sự tranh đấu sau đó đều biến mất.
Đương nhiên, chi này của bọn họ đã đạt được tin tức rằng Diệp Phàm biết võ, vậy nên cũng định thăm dò thử xem.
Người đàn ông trung niên tên là Diệp Hải bước tới, trên người tản ra hơi thở bạo ngược, đôi mắt như mắt ưng trông vô cùng sắc bén.
Ông ta nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm rồi nói: "Cậu cả, Diệp Hải xin cậu chỉ giáo!"
Ông ta không phải Diệp Tử Long, nhà họ Diệp coi trọng tôn ti, Diệp Tử Long có thể gọi thẳng tên Diệp Phàm, nhưng ông ta thì không, nhất định phải gọi anh là cậu cả, giống như Diệp Trung vậy.
"Tiểu Tuyết, em đứng gọn sang một bên mà chứng kiến sự lợi hại của chồng em", Diệp Phàm quệt mũi Hàn Tuyết một cái rồi khẽ cười nói.
Động tác thân mật ấy khiến mọi người cạn lời, đến lúc nào rồi mà còn thả thính như thế.
Không biết thả thính là sẽ chết nhanh lắm sao?
Hàn Tuyết lo lắng ra mặt, lúc này cô cũng chẳng có tâm trạng đâu mà ngượng ngùng, chỉ gật đầu rồi lùi về phía sau.
Tất cả mọi người đều lùi lại, chừa ra một khoảng sân rộng rãi.
Diệp Phàm giơ tay chỉ vào Diệp Hải, anh thay đổi hoàn toàn, trên người dâng lên khí thế ngạo nghễ, lạnh lùng nói: "Trong vòng một phút mà ông không gục thì tôi sẽ tự trói tay chân, theo ông tới thủ đô!"
"Ngông cuồng!"
"Rắc rắc..."
Âm thanh giòn giã vọng tới, Diệp Hải gầm lên như sư tử, thân thể vạm vỡ bật lên không trung, nền gạch dưới chân ông ta vỡ vụn.