“Cậu Tiểu Phong?”, giọng nói trầm thấp của một người đàn ông trung niên vang lên từ đầu dây bên kia.

Diệp Phong cười khẽ, nhẹ nhàng đáp: “Nếu tôi đoán không sai, đây hẳn là người làm đã bị đuổi khỏi nhà họ Sở từ mười năm trước, Lý Nhị”.

“Ha ha”, đối phương bật cười, “Không ngờ cậu đã biết từ lâu. Năm xưa, tôi phạm sai lầm ở nhà họ Sở, đắc tội cậu Ba, suýt nữa bị cậu Ba đánh chết. Là cậu Tiểu Phong đã cứu mạng tôi. Mối ân tình này, Lý Nhị tôi vẫn luôn ghi nhớ”.

Con cháu nối dõi trong nhà họ Sở rất nhiều. Xếp theo tuổi tác, Diệp Phong chính là cậu Cả.

“Nghe ông Hàn nói, tôi mới biết cậu Tiểu Phong đang ở Vân Châu. Là “chủ nhà”, Lý Nhị này tất nhiên sẽ tiếp đón chu đáo. Tôi muốn mời cậu Tiểu Phong dùng bữa, dù sao thì nhà họ Sở cũng có ơn thu nhận tôi. Mà Lý Nhị có thể có được địa vị ngày hôm nay ở Vân Châu, cũng là nhờ nhà họ Sở ban cho. Huống chi, cậu Tiểu Phong còn có ơn cứu mạng tôi. Tôi nên gặp mặt cậu Tiểu Phong để nói tiếng cảm ơn, mong cậu chủ sẽ đồng ý”, ở đầu dây bên kia, Lý Nhị vô cùng hạ mình nói.

Diệp Phong khẽ lắc đầu cười: “Mời tôi dùng cơm thì cũng được thôi. Nhưng trước hết, tôi phải xem thành ý của ông như thế nào đã. Còn nữa, tôi không thích danh xưng “cậu chủ Tiểu Phong” gì đấy đâu. Diệp Phong này không phải là món phụ kiện của nhà họ Sở”.

Lý Nhị im lặng hồi lâu mới trả lời: “Nếu vậy thì sau này tôi sẽ cậu là anh Tiểu Sở vậy. Anh cứ yên tâm, anh sẽ thấy được thành ý của Lý Nhị này”.

“Ừm, tôi rất mong chờ đấy. Hy vọng ông sẽ không khiến tôi thất vọng”, Diệp Phong cười nhẹ, sau đó cúp máy.

Ở một biệt thự xa hoa tại trung tâm thành phố Vân Châu.

Sau khi cúp máy, Lý Nhị lặng đi: “Không ngờ, cậu ấm nhà họ Sở tuổi còn trẻ mà tâm tư đã khó lường đến vậy. Xem ra, sẽ phải tốn không ít công sức mới có thể lấy lòng cậu ta”.

Nghe Lý Nhị cảm thán, một ông lão ở bên cạnh khó hiểu hỏi: “Ông Nhị, Diệp Phong chỉ là một kẻ bị nhà họ Sở đuổi đi thôi mà. Sao ông phải hạ mình nịnh nọt cậu ta như thế?”

“Kẻ bị đuổi đi?”, Lý Nhị bật cười, “Ông quả là ếch ngồi đáy giếng. Có biết từ sau khi ông cụ nhà họ Sở lui về hậu trường, ai là người đang nắm quyền ở gia tộc ấy hay không?”

“Không lẽ là bố của…”, ông lão ở đằng sau Lý Nhị suy đoán, đôi đồng tử chợt co rút lại.

“Đúng là bố của cậu ta đấy. Nếu không thì ông nghĩ, vì sao tôi lại phải lấy lòng đối phương như vậy? Không ngại đắc tội với các vị tai to mặt lớn, bao trọn Hải Nguyên Các để đón tiếp. Ông nên biết rằng, người xuất hiện ngày hôm qua đang là người đứng đầu nhà họ Sở. Là nhà họ Sở đấy, là gia tộc lẫy lừng từng khiến cả thế giới này khiếp sợ”, Lý Nhị nhấp một ngụm trà, đoạn nhìn ra ngoài ô cửa sổ, cõi lòng dậy sóng.

“Theo tôi được biết, ông ta chỉ có một đứa con trai này thôi. Mà điểm mấu chốt ở đây, cậu Tiểu Phong chính là con cháu duy nhất của thế hệ Thiên hiện tại. Tên thật của cậu ta là Sở Thiên Phong!”

Người khác không biết nhiều về các thế hệ của nhà họ Sở ở Hoa Hạ. Nhưng Lý Nhị thì biết. Lý Nhị cũng từng là một phần của nhà họ Sở, dẫu rằng chỉ là người làm mà thôi.

Đó là một gia tộc vô cùng đáng sợ. Tuy bây giờ nhà họ Sở chỉ như một con rồng khổng lồ nằm yên trong bóng tối, ít người biết đến. Nhưng khi con rồng ấy tỉnh giấc, sẽ chẳng một ai ngờ được gia tộc này đáng sợ đến nhường nào.

Ví dụ như Lý Nhị, năm xưa chỉ là một người làm bị nhà họ Sở đuổi đi. Nhưng trong vài năm thôi, ông ta đã trở thành kẻ có tiền có thế. Mà chống lưng chính là một người thần bí thuộc nhà họ Sở, đã âm thầm nâng đỡ Lý Nhị. Ông ta chỉ biết có người nhà họ Sở hỗ trợ mình những năm qua, nhưng không hề hay biết người “đạo diễn” tất cả chính là Diệp Phong.

Đúng vậy, Lý Nhị chính là thành viên trong kế hoạch Đốm Lửa của Diệp Phong.

“Hửm? Thế hệ Thiên? Đặc biệt lắm à?”, ông lão kia nghe mà cảm thấy hoang mang, mơ hồ.

Chắp hai tay sau lưng, Lý Nhị đứng trước cửa sổ, ngắm nhìn tòa cao ốc bên ngoài và dòng xe vội vã. Giọng nói trầm trầm của ông ta khẽ cất lên: “Ông không hiểu về nhà họ Sở, cũng không biết cái tên ấy đại diện cho điều gì”.

“Ông chỉ cần biết một điều thôi. Lý Nhị tôi một khi nắm chắc người này trong tay, thì nhà họ Lý ở Vân Châu sẽ tha hồ tận hưởng vinh hoa phú quý, quyền thế địa vị!”

Vào lúc nghe thấy những lời này của Lý Nhị, ông lão kia đã rất đỗi sửng sốt, vẻ kinh ngạc hiện lên trong ánh mắt.

Ông lão không thể nào tưởng tượng được. Rốt cuộc nhà họ Sở quyền lực đến mức nào, mà lại khiến một người làm mưa làm gió ở Vân Châu như Lý Nhị nói ra những lời như thế?

Ngoài kia, gió đã nổi lên, thổi lá rơi xào xạc.

Ở khu Liễu Nguyên, thành phố Vân Châu.

“Đợi tôi ở cổng công ty, tối nay đến nhà ông nội”.

Chiếc điện thoại trong phòng rung lên, là tin nhắn của Thu Mộc Trân.

Diệp Phong mừng rỡ vô cùng.

Hôm nay đúng là mặt trời mọc ở đằng Tây rồi.

Thu Mộc Trân chủ động bảo anh đến đón đấy.

Sau khi nhận được tin nhắn, Diệp Phong bèn rời khỏi nhà. Anh lái chiếc xe đạp công cộng trước khu nhà, vội vàng đến công ty mà Thu Mộc Trân đang làm việc.

Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement