“Tránh ra. Dám động tay động chân với tôi nữa là tôi báo cảnh sát đấy!”, tiếng gào của Thu Mộc Trân vang lên.
Hắn cười khẩy: “Báo đi, báo đi nào. Cảnh sát mà đến bắt thật thì xem như tôi thua”.
“Con đàn bà này, đúng là không biết hưởng phúc. Anh đây vui vẻ mời rượu cô em tối nay, không đội ơn anh đây thì thôi, còn dám từ chối. Anh nói cho cô em biết, rượu này buộc phải uống, không muốn cũng phải uống”.
“Anh đây từng hái biết bao đóa hoa, chưa một lần thất bại đâu!”
Thanh niên tóc vàng kia cười gằn rồi đưa tay ra, chạm lên khuôn mặt xinh đẹp của Thu Mộc Trân.
Thu Mộc Trân toan hét lên cầu cứu thì một cơn gió bất ngờ ập đến.
Một tiếng “bốp” vang lên. Diệp Phong tung nắm đấm vào mặt thanh niên kia, sau đó đạp đối phương văng ra xa.
“Mẹ kiếp!”
“Người của Diệp Phong này mà cũng dám động vào!”
“Xem tao có đập chết mày hay không!”
Vừa đến công ty, Diệp Phong đã thấy vợ mình bị ức hiếp. Với đôi mắt đỏ ngầu, anh bèn lao đến, tẩn thanh niên tóc vàng kia một trận.
“Mẹ nó!”
“Mày dám đánh tao?”
“Mày có biết tao là ai không?”
“Tao là cậu…”
Bốp!
Tên thanh niên ấy còn chưa dứt câu thì đã bị Diệp Phong đạp một cái, lăn lông lốc dưới đất như một con chó.
“Tao là cậu ấm nhà họ Thẩm!”
“Khốn kiếp. Diệp Phong, anh đang làm gì vậy hả?”
“Anh điên rồi. Anh dám đánh cậu Thẩm?”, đúng lúc này, Thu Mộc Doanh với lớp trang điểm đậm và đôi giày cao gót, vừa bước ra từ công ty nhà họ Thu. Trông thấy cảnh tượng này, khuôn mặt bôi đầy mỹ phẩm của cô ta ánh lên vẻ sợ hãi. Giày cao gót gõ “cồm cộp” trên nền đất, cô ta vội vàng chạy đến, dìu thanh niên tóc vàng kia.
“Mẹ kiếp. Đồ rác rưởi Diệp Phong, đứng ngơ ra đấy làm gì hả? Còn không mau quỳ xuống xin lỗi cậu Thẩm?”
“Anh đúng là kẻ vô dụng, được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều, chỉ toàn gây rối cho nhà họ Thu chúng tôi”, Thu Mộc Doanh phẫn nộ gào thét, cả người run lên vì sợ.
Thẩm Phi là bạn cô ta. Hôm nay Thu Mộc Doanh gọi Thẩm Phi đến để bàn chuyện công việc, không ngờ đối phương lại bị Diệp Phong đánh, nên cô ta vô cùng tức giận.
Mà đây lại là lần hiếm hoi Diệp Phong không hề xem trọng lời nói của cô ta. Anh lạnh lùng đáp: “Xin lỗi? Nó mới là kẻ nên xin lỗi!”
“Giữa thanh thiên bạch nhật mà dám quấy rối vợ tôi. Nói xem, thằng khốn này có đáng đánh không?”
“Câm mồm. Anh ấy là bạn tôi. Anh chỉ là một thằng ở rể hèn mọn thôi, có tư cách gì mà nói anh ấy? Hơn nữa, thân phận của cậu Thẩm rất cao quý. Được anh ấy bắt chuyện là phúc của mấy người. Không biết cảm ơn mà còn dám ra tay đánh anh ấy? Còn không mau xin lỗi?”, Thu Mộc Doanh nói như ra lệnh.
“Thu Mộc Doanh, cô sỉ nhục tôi thì cũng thôi đi. Nhưng Thu Mộc Trân là chị họ của cô. Cô dám nói chị họ cô như vậy?”, Diệp Phong cáu tiết, lòng bàn tay nắm chặt lại.
“Thằng khốn, thì ra mày là thằng ở rể nhà họ Thu. Đồ bỏ đi như mày mà cũng dám đánh tao?”
“Chờ đấy, tao…”
Bốp!
Thẩm Phi vừa bò dậy, còn chưa dứt lời thì đã bị Diệp Phong giận dữ đạp thêm một cú nữa.
“Á!”
“Thằng khốn nạn, mày xong đời rồi. Tao nói cho mà biết, mày xong đời rồi!”
“Không chỉ có mày, còn con vợ khốn kiếp không biết điều của mày, và cả nhà họ Thu nữa. Chúng mày chết với tao!”
“Dám đắc tội với Thẩm Phi này, chúng mày sẽ không được yên thân đâu!”, Thẩm Phi ôm bụng, gào lên thảm thiết.
“Cậu Thẩm nghe tôi nói đã. Không liên quan đến tôi, cũng không dính dáng gì đến nhà họ Thu. Đây là chuyện của gia đình Thu Mộc Trân và Diệp Phong thôi!”
“Cút ra!”, Thẩm Phi bây giờ đâu còn tâm trạng nghe giải thích nữa. Hắn đẩy Thu Mộc Doanh ra, loạng choạng mở cửa xe rồi phóng xe đi.
Chỉ còn Thu Mộc Doanh mặt mũi tái nhợt đứng ở đấy.
“Thu Mộc Trân, xem chuyện tốt mà thằng chồng rác rưởi của chị gây ra đi!”
“Cứ đợi đấy. Thẩm Phi mà trả thù thì nhà họ Thu chúng tôi không quan tâm đến sống chết của gia đình các người đâu”, Thu Mộc Doanh hung hăng nói, sau đó cũng lên xe đi mất.
“Ừm, có phải anh vừa gây rắc rối cho em rồi không?”, sau khi Thu Mộc Doanh rời đi, Diệp Phong bèn nhìn sang Thu Mộc Trân.
Cô không trả lời, chỉ nhỏ giọng bảo: “Đi thôi, đến nhà ông nội”.
“À, đây là quần áo mà tôi mua cho anh. Lát nữa tìm nơi nào đó để thay đi”, vừa nói, Thu Mộc Trân vừa đưa một gói đồ cho Diệp Phong, bên trong là bộ Âu phục mới tinh.
Công ty Hậu cần Thu Thủy do ông cụ nhà họ Thu một tay tạo dựng. Có thể nói rằng, nhà họ Thu có được ngày hôm nay đều nhờ công lao của ông cụ. Chính vì lẽ đó, ở nhà họ Thu, sức nặng trong lời nói của ông cụ là điều không cần bàn cãi.
Thế nên, khi ông cụ bảo ông Ba gả con gái cho Diệp Phong, Thu Mộc Trân đã thật sự phải kết hôn với đối phương.
Vào lúc này, ở biệt thự của ông cụ, con cháu gần như đã đến đông đủ.
Theo thông lệ, sau khi nhà họ Thu có hỉ thì ngày hôm sau sẽ tổ chức tiệc. Đây là tiệc chiêu đãi con rể mới do ông cụ nhà họ Thu chủ trì. Tất nhiên, quy tắc này bắt đầu từ Thu Mộc Hồng - em họ của Thu Mộc Trân. Diệp Phong chỉ là một kẻ ở rể vô dụng, dĩ nhiên không có tư cách được ông cụ đích thân mở tiệc chiêu đãi.
“Được rồi, tất cả đã đến đông đủ, nên ngồi vào chỗ rồi nhỉ?”