Thu Mộc Trân đáp lại bằng nụ cười yếu ớt. Không biết tại sao, khi nằm trong vòng tay của Diệp Phong và nghe anh gào lên, cô lại thấy rất yên lòng. Như thể, đã được cả thế giới ấp ôm.
“Xin lỗi anh, Diệp Phong. Ba năm qua, người nhà tôi đã khiến anh chịu quá nhiều tủi nhục”.
“Thật lòng xin lỗi”.
“Lần này, tôi thật sự không muốn anh bị sỉ nhục vì chuyện của nhà họ Thu nữa”.
Những năm qua, ai cũng mắng chửi và lăng nhục Diệp Phong. Ngay cả bố mẹ cô cũng trách cứ Diệp Phong là kẻ bất tài bỏ đi, liên lụy họ chịu trận cùng.
Nhưng Thu Mộc Trân biết, cô và người nhà họ Thu mới là những kẻ liên lụy Diệp Phong.
Năm ấy, nếu không phải do cô thì Diệp Phong đã chẳng vào nhà họ Thu ở rể. Có lẽ, người con trai mới trạc đôi mươi này sẽ sống vui vẻ hơn rất nhiều.
Thu Mộc Trân thì thào lên tiếng. Nghe giọng nói yếu ớt ấy của cô, Diệp Phong cảm thấy trái tim anh như vỡ vụn.
Anh biết, Thu Mộc Trân là một cô gái rất mạnh mẽ. Chỉ những lúc cảm thấy yếu đuối thế này, cô mới để lộ sự mềm yếu của bản thân.
Trong đêm mưa, Diệp Phong ôm chặt lấy cô: “Mộc Trân, đừng nói xin lỗi gì cả. Em chính là món quà tuyệt nhất mà ông trời ban cho anh. Có thể lấy em là vinh hạnh lớn nhất trong đời anh”.
Xịch.
Đúng lúc này, một chiếc Mercedes-Benz phóng ngang qua. Bánh xe xoay tít, nước mưa văng tung tóe lên người Diệp Phong. Cả người anh dính đầy nước bùn đen ngòm.
Khi xe dừng lại, tiếng cười khanh khách của Thẩm Phi vang lên từ ô cửa sổ: “Ối, đây chẳng phải là thằng ở rể rác rưởi sao? Mày đúng là rác thật đấy, còn để vợ quỳ gối xin lỗi nữa cơ”.
“Bây giờ biết sợ rồi nhỉ. Sớm biết có ngày hôm nay, sao trước đó còn làm?”
“Tao đã cảnh cáo mày rồi. Thẩm Phi này, không phải là người mà thằng bỏ đi như mày có thể động đến”.
Ánh mắt Thẩm Phi nhìn Diệp Phong đầy giễu cợt và khinh miệt.
Hắn thật không hiểu, tại sao kẻ rác rưởi Diệp Phong này lại có cái vận may khốn khiếp như vậy, được cưới người ưu tú như Thu Mộc Trân về làm vợ cơ đấy.
“Nhưng mà, anh đây vẫn có thể bỏ qua cho chúng mày. Chỉ cần mày để vợ mày “phục vụ” tao đêm nay, thì tao bảo đảm, ngày mai nhà họ Thu sẽ tốt đẹp như xưa”.
Thẩm Phi lạnh lẽo bật cười, ánh mắt nhìn Thu Mộc Trân hừng hực vẻ thèm thuồng.
Tất nhiên, hắn nói mấy lời này chỉ để gạt Diệp Phong thôi. Chuyện nhà họ Thu không phải do hắn gây ra. Quyền hành ở nhà họ Thẩm vẫn nằm trong tay bố Thẩm Phi. Hắn làm gì quyền lực đến mức khiến cả một gia tộc sụp đổ nhanh như vậy.
Nhưng điều này không quan trọng. Thẩm Phi nghĩ, chỉ cần hắn có thể lên giường với Thu Mộc Trân là được. Chuyện sống chết nhà họ Thu chẳng liên can gì đến hắn.
Nghe Thẩm Phi nói thế, Diệp Phong bỗng dưng bật cười.
“Hửm?”
“Thằng ở rể chết tiệt, mày cười cái gì? Mày có tư cách cười à?”, tiếng cười của Diệp Phong khiến Thẩm Phi cực kỳ không vui. Hắn lập tức giận dữ quát lên.
Diệp Phong lắc đầu: “Thẩm Phi à, tao cười mày có mắt như mù, cười mày có mắt không thấy Thái Sơn!”
“Mày không biết, người đứng trước mặt mày lúc này là ai đâu nhỉ?”
“Mày cũng không biết, mày đã đắc tội với người có địa vị thế nào đâu nhỉ?”
“Trong mắt tao, nhà họ Thu lẫn nhà họ Thẩm chẳng là cái thá gì. Lý Nhị ở Vân Châu, cũng chỉ là người làm dưới trướng Sở Thiên Phong này mà thôi!”
Diệp Phong đứng lừng lững dưới cơn mưa. Giọng anh hùng hồn tựa như sấm chớp rền vang khắp bầu trời.
Chỉ trong tích tắc, cậu ấm nhà họ Thẩm, Thẩm Phi, đã sững cả người. Bên tai hắn vẫn còn vang vọng giọng nói đầy ngạo nghễ của Diệp Phong.
Lúc này, Diệp Phong như mãnh hổ đã say giấc nhiều năm, bắt đầu để lộ móng vuốt sắc nhọn. Khí thế oai phong, hiên ngang ấy của anh khiến Thẩm Phi vô thức run lẩy bẩy. Như thể, người đứng trước mặt hắn hiện tại không còn là kẻ ở rể bất tài của nhà họ Thu nữa, mà là Thái tử của dòng dõi danh giá nhất trên thế giới này!
Không chỉ có Thẩm Phi, ngay cả một Thu Mộc Trân yếu ớt, mặt mũi trắng bệch đang nằm ở đấy cũng ngây người.
Anh… Anh thật sự là Diệp Phong ư?
“Mẹ nó!”
“Ngưng diễn kịch được rồi đấy!”
“Đúng là ngu xuẩn!”
Sau một lúc bàng hoàng, Thẩm Phi bình tĩnh lại, bắt đầu hung hăng mắng chửi.
“Tao có mắt như mù, không thấy Thái Sơn?”
“Mày bị ngu à!”
“Dám nói nhà họ Thu và nhà họ Thẩm chẳng đáng là gì, còn bảo ông Nhị chỉ là người làm của mày?”
“Tao nhổ vào!”
“Mày chỉ là một kém cỏi bỏ đi thôi. Ai cho mày lá gan để huênh hoang trâng tráo ở đây?”
Thẩm Phi tức đến nỗi bật cười, chỉ cảm thấy Diệp Phong là một kẻ ngu đần từ đầu đến chân.
“Thu Mộc Trân, đừng trách anh đây không cho cơ hội. Muốn trách thì trách thằng chồng rác rưởi của cô!”
“Chúng mày chờ chết cả đi!”
Chẳng buồn phí lời với loại ngu xuẩn như Diệp Phong, Thẩm Phi bảo tài xế lái xe đi. Chỉ còn hai vợ chồng Diệp Phong và Thu Mộc Trân ở lại.
“Diệp Phong à, anh không nên chọc giận hắn, lại càng không nên mạo phạm ông Nhị”.
“Nhà họ Thẩm quyền cao chức trọng. Ông Nhị thì như hổ trên núi, rắn dưới đất, giới nào cũng quen biết. Hai thế lực này đều không phải là những người chúng ta có thể đắc tội đâu”, Thu Mộc Trân tái mặt, lo lắng nói.
Cô thật sự sợ nhà họ Thẩm sẽ tiếp tục trả thù. Đến lúc ấy, nhà họ Thu e rằng sẽ còn chịu nhiều tủi nhục hơn cả bây giờ.
Diệp Phong nhẹ nhàng đáp: “Không sao đâu, Mộc Trân. Tin anh. Sự nhục nhã mà em phải chịu ngày hôm nay, anh sẽ khiến nhà họ Thẩm nhận lại gấp đôi!”
Sau đó, anh đưa Thu Mộc Trân vào viện. Cô đã quỳ một ngày trời, còn dầm mưa, cơ thể không chống đỡ nổi, mãi không hạ sốt. Nhưng Thu Mộc Trân vẫn còn lo lắng cho nhà họ Thu. Anh nhìn cô, ánh mắt kiên định: “Em có tin anh không, Mộc Trân?”
“Nhưng nhà họ Thẩm quyền lực như vậy, tôi sợ…”, khuôn mặt cô ánh lên vẻ buồn lo.
“Trả lời anh, em có tin anh không?”, Diệp Phong hỏi lại một lần nữa, giọng nói trầm thấp nhưng uy nghiêm vô cùng.
Thu Mộc Trân ngơ người. Đây là lần đầu tiên cô thấy Diệp Phong nghiêm túc đến thế. Một lúc lâu sau đó, cô mới khẽ gật đầu, “ừm” một tiếng đáp lại.
“Diệp Phong, tôi tin anh”.
Thật ra thì sau khi vào viện, Thu Mộc Trân đã thấy hối hận rồi. Cô cũng không biết khi ấy mình bị gì nữa, ma sai quỷ khiến thế nào mà lại tin phận ở rể như Diệp Phong có thể xử lý chuyện nhà họ Thẩm.
Nhưng chuyện đã đến nước này. Diệp Phong đi rồi, Thu Mộc Trân muốn cản cũng không được nữa.
Diệp Phong không đi xa. Ra đến cổng bệnh viện, anh gọi Lý Nhị.
Thấy Diệp Phong gọi đến, Lý Nhị kích động lắm. Đây là lần đầu tiên anh chủ động gọi cho ông ta, rõ ràng là một tín hiệu rất tốt.
“Xem ra Tiểu Sở tiên sinh, đã bắt đầu chấp nhận mình rồi”.
Lý Nhị biết rõ Diệp Phong là gì đối với nhà họ Sở, cũng biết nhà họ Sở có quyền lực ra sao trên thế giới này. Có thể ôm đùi đi theo Diệp Phong, tất nhiên Lý Nhị cảm thấy kích động rồi. Nhấc máy lên, ông ta kính cẩn chào anh, giọng nói còn hơi run lên vì phấn khích.
“Tiểu Sở tiên sinh, đây là lần đầu tiên anh gọi cho tôi, Lý Nhị sẽ mãi khắc ghi giây phút này”.
“Tiểu Sở tiên sinh, anh gọi điện, có phải là vì rất hài lòng về món quà của tôi, muốn hẹn gặp tôi để dùng bữa tối hay không?”
Lý Nhị cười vui vẻ, tâm trạng tốt vô cùng.
“Bữa tối cái con khỉ!”
Câu quát này của Diệp Phong như cái tát đau điếng vào mặt, khiến Lý Nhị sững ra.
“Tiểu Sở tiên sinh, có… có chuyện gì vậy ạ?”, Lý Nhị run rẩy nói.
“Tôi hỏi ông, nhà họ Thẩm ở Vân Châu, là người của ông đúng không?”, Diệp Phong cất giọng đầy phẫn nộ.