Nhà họ Thẩm.

Ngoài kia mưa to không ngớt, sắc trời âm u khôn cùng.

Khi Lý Nhị gọi đến, Thẩm Cửu Ức đang xem tin tức tài chính ở phòng khách.

Vào lúc này, Thẩm Phi cũng vừa tắm xong, đang để lưng trần: “Bố à, hôm nay bố có thấy cô Ba nhà họ Thu quỳ trước nhà mình suốt một ngày không? Trước đây con nghe nói cô ta kiêu kỳ, ngạo mạn lắm. Nhưng ở trước mặt nhà họ Thẩm chúng ta thì vẫn phải ngoan ngoãn quỳ gối xin lỗi thôi”.

Thẩm Phi vô cùng tự hào hưởng thụ cảm giác này. Chính là cảm giác kẻ khác phải chật vật cầu xin khi đứng trước quyền thế nhà họ Thẩm của hắn.

Nhưng Thẩm Cửu Ức chỉ trừng mắt nhìn Thẩm Phi: “Thằng bất hiếu, bố cảnh cáo mày. Mày còn dám ra ngoài cậy thế ức hiếp người khác nữa là tao đánh gãy cái chân chó của mày đấy!”

“Oan cho con quá, bố ơi. Chuyện Thu Mộc Trân quỳ gối thật sự không liên quan gì đến con cả. Cô ta tự nguyện đến đây quỳ, không phải do con bắt ép mà”, Thẩm Phi ấm ức đáp.

Ông lạnh lùng hừ một tiếng: “Hừm, tốt nhất là nên như thế. Bố mà biết mày lại làm xằng làm bậy ở ngoài thì đừng trách bố dùng đến gia pháp”.

Thẩm Cửu Ức vừa nhìn thấy đứa con trai này của mình thì đã bực bội.

Ngần ấy năm qua, không biết hắn đã gây ra biết bao nhiêu chuyện rồi. Nếu không nhờ nhà họ Thẩm có chút quyền thế ở Vân Tông thì có lẽ thằng con này của ông đã bị xử bắn từ lâu.

“Đi, thay quần áo rồi theo bố đi gặp ông Nhị”.

Lý Nhị vừa gọi điện, bảo ông sang đấy một chuyến. Thẩm Cửu Ức cũng không nghĩ gì nhiều nên đưa con trai theo cùng, muốn nhân dịp này giới thiệu con trai ông với Lý Nhị.

Thẩm Phi không dám hành động lỗ mãng trước mặt bố nên vâng lời ngay. Sau khi thay quần áo, hắn đã lái ô tô suốt đêm, đưa bố đến nơi ở của Lý Nhị.

Tuy ít tiếp xúc với chuyện làm ăn, nhưng tất nhiên Thẩm Phi biết đến tên tuổi của Lý Nhị.

“Ông Nhị là ông trùm thần thông quảng đại ở đất Vân Châu này. Đến thị trưởng Vân Châu mà còn phải lịch sự tiếp đón ông Nhị. Lát nữa gặp mặt, nhớ phải lanh lợi một chút. Mày mà được lòng ông Nhị thì nhà họ Thẩm sau này xem như có hy vọng rồi đấy”, Thẩm Cửu Ức dặn dò trên đường đi.

“Bố yên tâm đi ạ. Con của bố lanh lợi lắm, bảo đảm sẽ không khiến bố mất mặt”.

Thẩm Phi cười ha ha trả lời.

Ít lâu sau, chiếc Mercedes-Benz đã đến trang trại nhà họ Lý. Ngay sau đó, hai bố con Thẩm Cửu Ức được người làm đưa đến sảnh chính.

Lúc này, Lý Nhị đang lặng lẽ ngồi bên trong, sắc mặt u ám, vẻ uy nghiêm toát ra.

Trông thấy người đàn ông trước mặt, Thẩm Phi vội vã cung kính chào một tiếng. Nhưng Lý Nhị nhắm mắt làm ngơ, không buồn nhìn đến.

“Ông Nhị, ông có việc tìm tôi ạ?”. Thẩm Cửu Ức nhận thấy bầu không khí hơi bất thường, tim đánh “thịch” một cái, trong lòng có linh cảm không lành.

“Thẩm Cửu Ức, tôi hỏi ông. Có phải gần đây ông đã động vào một nhân vật tầm cỡ nào rồi hay không?”

Ngẩn ra trong giây lát, Thẩm Cửu Ức lập tức lắc đầu: “Không có, thưa ông. Mấy hôm nay tôi bận bịu chuyện công ty, không gây thù chuốc oán với ai cả”.

“Thế à?”, Lý Nhị hừ lạnh, sau đó ném một tấm ảnh đến trước mặt Thẩm Cửu Ức, “Nhìn thật kỹ cho tôi. Ông có động vào người trong ảnh hay không?”

Thẩm Cửu Ức cúi đầu xem ảnh. Trong tấm ảnh là một chàng thanh niên ăn vận giản dị, vóc dáng gầy gò nhưng vẻ ngoài khá điển trai. Nhưng với cách ăn mặc này thì không giống người giàu có cho lắm.

“Thưa ông Nhị, tôi chưa từng gặp người này, sao có thể có va chạm được?”, Thẩm Cửu Ức khó hiểu hỏi lại. Ông không biết vì sao Lý Nhị tự dưng lại hỏi mấy câu này, nhưng giọng nói thì đã hơi run sợ rồi.

Chát!

Lý Nhị đập bàn, giận dữ đứng dậy. Ly trà từ trên mặt bàn rung lắc rơi xuống đất, vỡ tan tành: “Dám làm mà không dám nhận à? Vậy thì để tôi nhắc cho ông nhớ, người này, là Diệp Phong, con rể nhà họ Thu”.

“Hử?”, nghe đến tên Diệp Phong, chưa đợi Thẩm Cửu Ức đáp lời, Thẩm Phi đã nhíu mày lại. Sau đó hắn sải bước tiến lại gần, nhìn tấm ảnh kia rồi bật cười.

“Ông Nhị, chắc là ông nhầm rồi. Tôi có quen người trong ảnh, là tên ở rể nhà họ Thu. Hạng rác rưởi thôi, nhân vật tầm cỡ gì chứ. Vừa nãy vợ nó còn quỳ trước nhà tôi mà!”

Thẩm Phi cười ha hả, hoàn toàn không nhận ra đôi mắt càng lúc càng lạnh lẽo của Lý Nhị. Hắn nói tiếp: “Cơ mà tên Diệp Phong này cũng buồn cười và ăn nói ngông cuồng lắm. Chỉ là một thằng ở rể thôi mà dám khinh thường nhà họ Thẩm, còn mạo phạm cả ông Nhị, nói rằng ông Nhị chẳng đáng là gì trong mắt nó. Lúc ấy tôi cả giận, sỉ nhục tôi cũng được, nhưng ông Nhị đây làm sao có thể bị hắn làm nhục được chứ. Tôi định sai người dạy dỗ bọn nó một trận đấy ạ”.

Liến thoắng kể công, Thẩm Phi cười hì hì với Lý Nhị.

“Gì cơ? Sai người dạy dỗ?”

Cơ thể Lý Nhị run lên bần bật, cảm thấy sấm sét như vừa giáng thẳng xuống người mình.

“Phải đấy, thưa ông Nhị. Chốc nữa mấy người đó sẽ đến trước cửa nhà bọn nó ngay thôi. Sao thế ạ?”, Thẩm Phi cũng trưng ra vẻ hoang mang, không biết tại sao Lý Nhị lại phản ứng mạnh như vậy.

“Mẹ kiếp!”

“Muốn chết thì cũng đừng vạ lây tôi!”

Lúc này Lý Nhị đã sợ đến đờ người. Ông ta to tiếng quát mắng, sau đó tiến đến đạp Thẩm Phi một cái, mặt mũi cũng tái nhợt, lưng toát mồ hôi lạnh.

Diệp Phong là ai?

Là Thái tử của nhà họ Sở ở Hoa Hạ!

Là hậu duệ duy nhất của thế hệ Thiên!

Người đứng đầu nhà họ Sở còn đến Vân Châu chỉ để gặp mặt Diệp Phong.

Đối với người này, Lý Nhị muốn xu nịnh còn không kịp, bảo ông ta gọi Diệp Phong là “bố” cũng được nữa là.

Vậy mà kẻ dưới trướng ông ta lại dám chọc vào Diệp Phong.

Thế này có khác gì hại ông ta?

Thế này có khác gì tự tìm đường chết?

Trong cơn phẫn nộ, Lý Nhị lại đạp mạnh một phát lên người Thẩm Cửu Ức.

“Thẩm Cửu Ức, mẹ kiếp nhà ông!”

“Lý Nhị tôi sớm muộn gì cũng bị hai bố con ông hại chết!”

“Có biết đó là ai hay không hả?”

“Là Sở Thiên Phong, hậu duệ duy nhất của thế hệ Thiên ở nhà họ Sở!”

“Đó là nhà họ Sở, là danh gia vọng tộc, quyền lực vô hạn, của cải vô biên đấy. Ngay cả chính phủ Hoa Hạ còn phải bợ đỡ họ, lãnh đạo đất nước đều rất cung kính đối với họ”.

“Các người có biết, vì sao bây giờ vẫn còn lực lượng quân đội gồm cả trăm nghìn người ở ngoại ô Phong Hải hay không? Là Hoa Hạ cho người canh giữ nhà tổ tiên của nhà họ Sở đấy!”

Lý Nhị giận dữ gầm lên, còn hai bố con Thẩm Cửu Ức đã sợ hãi đến nỗi đầu óc trống rỗng.

“Nhà họ Sở ở Hoa Hạ?”

“Của cải vô biên?”

“Nhiệm vụ của quân đội ở ngoại ô Phong Hải là canh giữ nhà giúp họ?”

Ôi trời ơi!

Họ đã động đến người có địa vị gì thế này?

Cả người Thẩm Phi sững ra, lòng bàn chân mềm nhũn, toàn thân toát mồ hôi lạnh.

Còn Thẩm Cửu Ức lại càng hoảng loạn hơn. Khuôn mặt già nua trắng bệch như tờ giấy, ông quỳ “cộp” xuống sàn.

“Ông… ông Nhị, làm… làm sao bây giờ? Ông nhất định phải giúp chúng tôi!”

Thẩm Cửu Ức đã lăn lộn ở thương trường mấy mươi năm nay, tâm lý cũng vượt xa người bình thường. Nhưng trong cơn hoảng sợ, ông vẫn phải cầu xin sự giúp đỡ từ Lý Nhị.

“Cút ngay đi!”, Lý Nhị đá Thẩm Cửu Ức thêm một cái.

“Giúp các người?”

“Mạng của tôi còn khó giữ đấy”.

“Cậu Tiểu Phong đã nói rồi. Sau đêm nay, nhà họ Thẩm sẽ biến mất khỏi thành phố Vân Châu!”

Lên google tìm kiếm từ khóa tamlinh247.com.vn để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement