Thiếu Gia Bị Ruồng Bỏ - Diệp Phong (FULL)

Không cần nói cũng biết, người sở hữu chiếc thẻ đen có mã số 001 này phải có quyền lực và giàu có đến mức nào. Từ Lôi dù trong mơ cũng muốn kết giao với người như vậy. Nhưng hiện giờ, nhân vật VIP như vậy mới xuất hiện lần đầu mà đã bị nhân viên cấp dưới ngu si đần độn của cô bắt lại.

"Giám đốc, giám đốc sao vậy?"

"Không có gì, giám đốc đừng lo lắng, tôi đã gọi 110 rồi, giờ chỉ đợi cảnh sát đến giải anh ta về đồn là xong", thấy dáng vẻ của Từ Lôi, Vương Khải Văn vẫn tưởng cô đang lo lắng cho danh tiếng của ngân hàng nên lại mỉm cười, dáng vẻ như vừa làm được một việc lớn, chỉ đợi giám đốc khen ngợi mình trước mặt mọi người mà thôi.

"Cái gì?"

"Cô còn báo cảnh sát sao?"

Báo cái đầu cô ấy!

Từ Lôi đứng im như phỗng, sợ đến nỗi hồn vía như bay mất. Trong cơn tức giận, cô thẳng tay tát Vương Khải Văn một cái đau điếng.

"Đồ khốn này, đó là ai mà cô dám chọc vào chứ?"

"Cô muốn chết thì cũng đừng có lôi chúng tôi theo!"

Từ Lôi lúc đó dường như đã sợ đến mất hết lý trí.

Người trước mặt là người có thẻ đen.

Ngân hàng Hồng Kỳ từ khi thành lập đến nay gần ba trăm năm nhưng chỉ phát hành ba tấm thẻ đen. Hiện giờ trên cả Hoa Hạ này cũng chỉ có ba người có được tấm thẻ đó, ba người đó đương nhiên đều là những người cao quý, là những nhân vật VIP vô cùng giàu có.

Đương nhiên, quan trọng hơn là người trước mặt có chiếc thẻ đen mang mã số 001.

Con số đó nghĩa là gì? Là thứ tự phát hành thẻ sao?

Đương nhiên không phải!

Con số đó đại diện cho địa vị của người đó.

Cũng có nghĩa là, tấm thẻ đen trước mặt này chính là tấm thẻ quyền năng nhất trong số ba tấm thẻ đã được phát hành.

Một người đứng đầu thiên hạ, đứng trên vạn người!

Nếu không, làm gì có chuyện Hồng Kỳ mở riêng một chi nhánh để phục vụ khách hàng này?

Nhưng hiện giờ, một nhân vật máu mặt như vậy lại bị cấp dưới của cô mạo phạm, lại còn báo cảnh sát bắt lại thì Từ Lôi sao có thể không thất kinh, không sợ hãi được đây?"

Cô thực sự rất sợ nhân vật VIP này trong cơn thịnh nộ sẽ giận cá chém thớt, khiến cô cả đời không ngóc đầu lên được.

Trong cơn hoảng hốt, Từ Lôi vội vã bước lên phía trước, dùng giọng vô cùng cung kính nói với Diệp Phong: "Thưa tiên sinh, những việc xảy ra trước đó đều là do tôi dạy bảo nhân viên của mình không cẩn thận. Tôi xin được thay mặt ngân hàng Hồng Kỳ gửi tới tiên sinh lời xin lỗi chân thành nhất".

"Nếu tiên sinh có yêu cầu gì xin cứ nói. Tôi sẽ dùng mọi cách để khiến tiên sinh hài lòng".

Giọng cung kính của Từ Lôi vang vọng trong đại sảnh.

Tất cả mọi người đều ngẩn ra, những tiếng cười nhạo, giễu cợt Diệp Phong bỗng im bặt.

Còn Vương Khải Văn lúc này ngã phịch xuống đất, trong đầu hoàn toàn trống rỗng. Cô ta ngây ngốc nhìn cảnh tượng đang diễn ra trước mặt, nhìn Từ Lôi đang run rẩy đứng trước mặt Diệp Phong.

Đến giờ phút này, Vương Khải Văn cuối cùng cũng đã hiểu ra.

Cái người mà ban nãy bị cô ta coi thường là kẻ nghèo hèn kia, hóa ra lại là một nhân vật VIP giàu có đến mức khó tưởng tượng nổi.

Vương Khải Văn đưa mắt nhìn theo Diệp Phong được Từ Lôi dẫn vào trong phòng tiếp khách VIP. Tất cả sự mỉa mai giễu cợt ban nãy của cô ta đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại nỗi sợ hãi và xót xa.

Trời ơi, rốt cuộc cô ta đã chọc phải nhân vật VIP nào vậy?

_________

_________

"Diệp tiên sinh, hôm nay thực lòng xin lỗi tiên sinh. Để bày tỏ sự hối lỗi của mình, tất cả các khoản vay dưới một trăm triệu đứng tên tiên sinh đều sẽ được miễn lãi suất trong vòng ba năm".

Diệp Phong đã làm xong hết thủ tục, lúc này đang đi vào trong phòng tiếp đón khách VIP. Mặc dù anh không tỏ ra giận dữ nhưng Từ Lôi vẫn vô cùng hoảng hốt, luôn miệng xin lỗi anh.

Diệp Phong đột ngột dừng bước, nhìn cô gái toát ra vẻ trưởng thành, hiểu biết trước mặt mà hờ hững đáp: "Giám đốc Từ, cô thấy tôi là người nghèo đến nỗi cần đi vay tiền sao?"

"Cái đó... Cái đó..."

Từ Lôi khóe miệng co giật. Làm thế nào bây giờ, lời của Diệp Phong khiến cô không biết phải đối đáp thế nào.

Có lẽ đây chính là khí thế bức người thường thấy của các ông chủ lớn.

"Được rồi, hôm nay tới đây thôi, rất cảm ơn giám đốc Từ đã tiếp đón. Nhưng số tiền mặt tôi cần đó xin hãy giao đúng hạn".

"Còn nữa, thân phận của tôi cũng không được để lộ ra ngoài".

"Diệp tiên sinh yên tâm, ngân hàng Hồng Kỳ xin hết lòng phục vụ tiên sinh!", Từ Lôi vội vã đáp lời.

"Ừm", Diệp Phong lúc này mới hài lòng, chuẩn bị rời khỏi ngân hàng.

Có điều trước khi rời khỏi ngân hàng, Diệp Phong quay đầu lại nhìn đám người Vương Khải Văn lúc nãy cười nhạo mình. Sau cùng, ánh mắt anh dừng lại ở một cô gái trẻ. Anh khẽ mỉm cười, nói: "Cô tên Lý Hiểu Hồng phải không? Ra tiễn tôi một đoạn đi".

"Dạ?"

"Tôi... Tôi sao?"

Thấy Diệp Phong điểm mặt chỉ tên mình như vậy, Lý Hiểu Hồng ngơ ngác, khuôn mặt tươi cười ửng đỏ.

"Sao vậy, cô không muốn sao?", Diệp Phong cười ôn hòa hỏi lại.

Lý Hiểu Hồng vội vã lắc đầu, luôn miệng nói đồng ý.

Lý Hiểu Hồng chẳng qua chỉ là một cô gái trẻ người non dạ mới bước chân vào trường đời, giờ lại đột nhiên được một nhân vật VIP như vậy ưu ái thì đương nhiên sẽ cảm thấy hoang mang.

Sau đó, Lý Hiểu Hồng tiễn Diệp Phong lên xe trong ánh nhìn ngưỡng mộ của các nhân viên ngân hàng khác.

"Cô là Lý Hiểu Hồng, thực tập sinh mới tới công ty sao?", sau khi Lý Hiểu Hồng quay lại, Từ Lôi lập tức tới tìm cô. Từ Lôi đã nhiều năm lăn lộn thương trường nên đương nhiên nhận ra thái độ của Diệp Phong đối với cô gái này khác hẳn so với những người khác. Với phương châm khách hàng là thượng đế, Từ Lôi đương nhiên phải lưu ý một chút.

"Vâng", Lý Hiểu Hồng hơi e dè, sau đó gật đầu. Cô tới ngân hàng thực tập sắp được một tháng rồi, nhưng đây là lần đầu tiên cô được Từ Lôi hẹn gặp.

"Đã có bạn trai chưa?", Từ Lôi hỏi tiếp.

Lý Hiểu Hồng không hiểu tại sao giám đốc tự nhiên lại hỏi chuyện này, nhưng rồi vẫn lắc đầu.

"Ồ, rất tốt. Hiểu Hồng, sau này cô hãy làm trợ lý cho tôi, chuyên phụ trách việc tiếp đón Diệp tiên sinh, lương tăng gấp đôi".

"Còn nữa, cô cũng khá xinh đẹp, học thêm một vài cách trang điểm đi. Nói không chừng Diệp tiên sinh sẽ thích ấy chứ?"

Từ Lôi nói một câu khó hiểu, sau đó tủm tỉm cười rồi rời khỏi đó.

"Ôi!"

"Hiểu Hồng, cô phát tài rồi!"

"Chuột sa chĩnh gạo rồi!"

"Ngưỡng mộ quá đi!"

"Sau này phú quý rồi thì đừng quên chị em đấy nhé!"

Từ Lôi vừa đi khỏi, những nhân viên cấp dưới đều ùn ùn kéo tới chúc mừng Hiểu Hồng.

Nhưng Vương Khải Văn chỉ đứng bên cạnh nhìn đám người đang vây lấy Lý Hiểu Hồng, trong lòng vô cùng bực tức.

Vốn dĩ, cơ hội kết giao với sếp lớn này là của cô ta, bởi Diệp Phong đã nhờ cô ta giúp đầu tiên.

Nhưng thật đáng tiếc, cô ta không có mắt nhìn, không thấy núi Thái Sơn nên đã để vuột mất cơ hội trời cho này.

Nghĩ đến đây, Vương Khải Văn ân hận mãi không thôi.

Sau khi rời khỏi ngân hàng, Diệp Phong nhận được một cuộc điện thoại.

"Sở tiên sinh, chúng tôi đã sắp xếp xong cuộc hẹn tối nay. Tiên sinh đang ở đâu, chúng tôi sẽ lập tức phái người tới đón?", giọng Lý Nhị trong điện thoại vang lên.

Mấy ngày trước, Lý Nhị đã mời Diệp Phong tới gặp mặt, nhưng bị Diệp Phong nhiều lần từ chối. Sau này Diệp Phong thấy Lý Nhị cũng khá có lòng cho nên mới miễn cưỡng đồng ý gặp mặt.

"Không cần phiền vậy đâu, cứ gửi địa chỉ cho tôi, tôi sẽ tự đến đó".

"Vậy được, xin theo ý của Sở tiên sinh. Địa điểm là hội quán Sơn Thủy Văn. Vừa hay tối nay ở đó có một buổi đấu giá, chúng ta có thể cùng xem".

Diệp Phong gật đầu, chỉ đáp lại vỏn vẹn một chữ "được" rồi cúp máy luôn.

Bạn đang đọc truyện mới tại tamlinh247.com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Advertisement
';
Advertisement