"Tên khốn Diệp Phong này, dám từ chối bổn cô nương, sau này sẽ không thèm ngó ngàng đến anh nữa".
Lúc này, người của công ty Thu Thủy đa số đều đã tan làm hết, cả văn phòng chỉ còn lại mình Thu Mộc Trân.
Thu Mộc Trân lúc này đang tức điên lên. Hôm nay người bạn tốt của cô trong giới làm ăn gửi cho hai tấm thiệp mời tham dự buổi đấu giá, Thu Mộc Trân vốn định gọi điện bảo Diệp Phong đi cùng. Nhưng ai ngờ, tên khốn này lại nói tối nay có việc bận.
"Hứ, anh cũng có việc cơ đấy!"
"Sau này đừng hòng được ra ngoài với tôi nữa".
Thu Mộc Trân rất giận. Mặc dù cô chưa trực tiếp ngỏ lời mời Diệp Phong đi xem đấu giá với mình nhưng chẳng lẽ tên khốn kia lại không đoán ra ý đồ của cô. Nếu không có việc gì thì sao cô lại hỏi mấy giờ anh về nhà cơ chứ?
Nếu EQ của Diệp Phong không âm thì ắt hẳn phải đoán ra cô có chuyện gì đó mới gọi điện cho anh.
"Hứ, cái tên đầu gỗ này, chẳng trách làm trai tân bao nhiêu năm trời".
Thu Mộc Trân lòng đầy ai oán, giậm đôi giày cao gót dưới chân rồi rời khỏi văn phòng.
Cô về nhà thay quần áo trước rồi mới đi. Dù gì thành phần tham dự buổi đấu giá tối nay ắt phải là những người có tiếng tăm trong giới thượng lưu. Thân là cô Ba nhà họ Thu, Thu Mộc Trân đương nhiên cũng nên trang điểm một chút, tránh làm mất mặt nhà họ Thu.
________
________
Trong một diễn biến khác, Diệp Phong đi về phía hội quán Sơn Thủy Văn. Anh vừa đi vừa trầm tư như đang ngẫm nghĩ gì đó.
"Cũng không biết Từ Lôi kia có đáng tin hay không. Nếu cô ấy để lộ thân phận của mình thì kế hoạch mình ấp ủ mười năm nay chẳng phải cũng có nguy cơ bại lộ hay sao".
Sức mạnh của nhà họ Sở lớn đến đâu, Diệp Phong là người hiểu rõ nhất.
Nếu người nhà họ Sở biết được anh giờ rất giàu có thì chắc chắn sẽ điều tra nguồn tiền của anh. Từ đó nếu đào bới sâu hơn thì thân phận của ông Hàn chắc chắn sẽ bại lộ.
"Xem ra phải tìm thời điểm thích hợp liên lạc với ông Hàn. Có nhiều chuyện phải đề phòng từ sớm".
Vừa đi vừa suy nghĩ, chẳng mấy chốc anh đã tới hội quán Sơn Thủy Văn.
"Tiểu Sở tiên sinh đến rồi đấy ư?"
Lý Nhị nửa tiếng trước đã ra trước cửa nghênh đón. Sau khi nhìn thấy Diệp Phong, ông ta lập tức lật đật chạy ra đón. Dáng vẻ nịnh bợ của Lý Nhị khiến đám thuộc hạ đằng sau của ông ta sững sờ.
Vẫn còn có người sai bảo được Lý Nhị của đất Vân Châu này ư?
Lại còn có người oai phong hơn cả ông trùm đất Vân Châu hay sao?
Trước ánh mắt kinh ngạc của đám thuộc hạ, Lý Nhị dẫn Diệp Phong vào trong hội quán Sơn Thủy Văn.
"Tiểu Sở tiên sinh, chuyện nhà họ Thẩm đều là do tôi quản thuộc hạ không nghiêm. Sau này Lý Nhị xin đảm bảo chắc chắn sẽ không có chuyện như vậy xảy ra nữa", Lý Nhị vỗ ngực bảo đảm với Diệp Phong.
Diệp Phong mỉm cười đáp: "Hãy nhớ lời ông nói hôm nay đấy".
Hai người vừa trò chuyện Lý Nhị vừa đưa Diệp Phong vào trong sảnh lớn của hội quán Sơn Thủy Văn.
Nơi đây được coi là một hội quán giải trí cao cấp có tiếng ở đất Vân Châu. Hội quán này ngày thường chỉ mở cửa cho hội viên, nếu không phải người có máu mặt thì làm gì có tư cách để bước vào đây.
"Tiểu Sở tiên sinh, lát nữa ở đây sẽ có một cuộc đấu giá. Nếu có thứ gì vừa ý thì xin cứ nói. Lý Nhị tôi sẽ lấy bằng được cho tiên sinh".
Lúc này trong sảnh lớn đã có không ít người. Ai nấy đều quần là áo lượt, khí chất nho nhã, vừa nhìn đã biết xuất thân không hề tầm thường. Bọn họ tay cầm ly rượu vang, tụ tập thành từng nhóm nhỏ để buôn chuyện.
"Oa!"
"Đẹp quá!"
"Cứ như tiên vậy?"
"Người đẹp này là ai vậy!"
Tuy nhiên, đúng vào lúc này, đại sảnh đang huyên náo bỗng im lặng. Ánh mắt của mọi người đều bị cô gái mặc bộ váy tím đang đứng ở cửa thu hút.
Diệp Phong cũng không phải ngoại lệ, anh nhìn theo ánh mắt của đám đông, mắt anh đột nhiên mở to.
"Ơ?"
"Sao cô ấy lại đến đây?"
"Người đàn ông đi cùng cô ấy là ai?"
"Má nó, cô ấy không thể phản bội mình ra ngoài làm loạn như thế này được!"
Nhìn thấy Thu Mộc Trân và người đàn ông bên cạnh cô, sắc mặt của Diệp Phong trở nên rất khó coi.
Đúng vào lúc này, ánh đèn đột nhiên tối dần, cuộc đấu giá đã sắp bắt đầu. Đám đông cũng rời mắt khỏi Thu Mộc Trân, ai về chỗ nấy.
"Tiểu Sở tiên sinh, hội đấu giá sắp bắt đầu rồi, chúng ta cùng sang gian phòng thủy tinh bên kia đợi đi", Lý Nhị ân cần nói. Nhưng lúc này Diệp Phong nào còn tâm trạng nghe lời Lý Nhị nói. Hai mắt anh dán chặt vào vợ mình như sắp tóe lửa đến nơi.
Lý Nhị đứng bên cạnh cũng cảm nhận được nét mặt Diệp Phong có gì đó không đúng lắm, không nén được tò mò hỏi: "Tiểu Sở tiên sinh sao vậy?"
"Không có gì, tôi không sang đó đâu. Ông giúp tôi sắp xếp một chỗ ngồi ở bên đó, ở đằng sau cô gái mặc váy tím đó. Đúng, chính là cô gái xinh đẹp nhất đó. Còn nữa, chuẩn bị cho tôi một chiếc mặt nạ".
Trong những hội đấu giá, mặt nạ là thứ cần phải có. Mặt nạ được chuẩn bị sẵn cho những người tham gia đấu giá mà không muốn tiết lộ thân phận của mình. Cũng giống như những người trúng xổ số khi lĩnh thưởng cũng sẽ đeo mặt nạ, mục đích chủ yếu là đảm bảo an toàn cho người đó.
Vài phút sau, Diệp Phong đã đeo mặt nạ trà trộn vào đám đông.
"Mộc Trân, buổi đấu giá sắp bắt đầu rồi, chúng ta ngồi xuống nhé?", Lâm Thiến mỉm cười nói với Thu Mộc Trân đang đứng bên cạnh. Người còn lại bên cạnh cô ta chính là người đàn ông mà Diệp Phong vừa nhìn thấy. Chỉ là Diệp Phong không biết người đàn ông kia thực ra là chồng của Lâm Thiến.
Thu Mộc Trân gật đầu, một hàng ba người ngồi xuống. Nhưng không ai trong ba người để ý trước khi họ ngồi xuống thì đã có một người âm thầm ngồi xuống sau lưng họ.
"Mộc Trân, từ sau khi chúng ta tốt nghiệp đại học đã rất ít gặp nhau. Tôi còn nhớ, lần trước gặp nhau là ba năm trước lúc cô mới kết hôn không lâu".
"Hôm đó còn mưa nữa, cô đứng bên đường chờ xe bus trông rất nhếch nhác, may mà có tôi và ông xã Vương Vũ đưa cô về. Thật không ngờ vài năm không gặp, nay cô lại được mời tới buổi đấu giá của giới thượng lưu thế này. Xem ra mấy năm nay Mộc Trân cũng đổi đời rồi, đã thành người có tiền rồi".
Lâm Thiến hơi mỉm cười, nhưng trong lời nói của cô ta đầy vẻ châm chọc. Cứ như thể việc Thu Mộc Trân sống tốt khiến cô ta thấy rất khó chịu vậy.
Nhưng Thu Mộc Trân vẫn liên tục lắc đầu, cười đáp: "Tôi đâu phải người có tiền gì đâu. Tôi được bạn gửi thư mời cho, đến xem náo nhiệt chút thôi mà..."
Lâm Thiến cũng cười đáp: "Cũng phải. Cô gả cho loại người như vậy, với thân phận của hai người thì làm gì có tư cách tham gia buổi đấu giá này. Đúng là cô được hưởng ké bạn mình đấy".
"Đúng rồi, sao không thấy chồng cô đâu vậy? Sao vậy, không dám tới đây vì sợ bị đả kích sao?"
Lâm Thiến khẽ mỉm cười hỏi. Khi nhắc đến vấn đề này, trong mắt Lâm Thiến đầy vẻ cao ngạo và trịch thượng. Sau đó như thể cố tình diễn tuồng cho Thu Mộc Trân xem, Lâm Thiến cứ vừa nói vừa dựa vào vai chồng mình ngồi cạnh, ân ân ái ái.
Giây tiếp theo, Lâm Thiến đột nhiên hét một tiếng chói tai: "A, chồng ơi, chiếc nhẫn kim cương năm trăm nghìn tệ anh mua cho em bị bẩn mất rồi!"
Lâm Thiến vừa nói vừa cố tình giơ bàn tay ra phía trước, chiếc nhẫn kim cương mấy chục cara lấp lánh chói mắt dưới ánh đèn.
Vương Vũ khẽ hôn nhẹ lên tay Lâm Thiến, đáp: "Em yêu, không sao đâu. Bẩn thì bẩn, để anh mua cho em một chiếc đẹp hơn".
"Ôi, chồng em tốt quá. Thơm một cái nào!"
Hai vợ chồng Lâm Thiến ân ân ái ái, dường như chẳng thèm quan tâm đến Thu Mộc Trân mặt đang trắng bệch ngồi bên cạnh.
Thu Mộc Trân giấu tay mình đi, bởi vì cô đang đeo một chiếc nhẫn tối tăm có giá chưa tới hai nghìn tệ.