Thiếu Gia Bị Ruồng Bỏ - Diệp Phong (FULL)

Thành phố Vân Châu.   

             Khách sạn Vân Cảnh được trang hoàng như mới.   

             Thảm đỏ mới toanh được trải từ đại sảnh dài tới hàng trăm mét, ra tới tận đường lớn.   

             Hai bên thảm đỏ là những PG mặc sườn xám đỏ, trang điểm tinh tế. Họ trông rất đoan trang, hai tay đặt trước bụng, miệng mỉm cười, ánh mắt tươi vui.   

             Không chỉ vậy, trên những cành cây hai bên đường đi còn treo những tấm băng rôn với hàng chữ rõ ràng: “Nghênh đón Sở tiên sinh và Sở phu nhân tới dự”.  

             “Ngầu quá!”  

             “Đúng là đẳng cấp”.  

             “Thảm đỏ mấy trăm mét, mấy chục người đẹp đứng đón tiếp. Cháu rể được lắm”.  

             “Bác đây lăn lộn cả đời mà chưa bao giờ được đãi ngộ như thế này!”  

             “Vũ Phi đúng là được nể nang, khiến cả tổng giám đốc Thẩm phải lao tâm khổ tứ nghênh tiếp tới mức này”.  

             “Nhà họ Thu chúng ta đúng là được thơm lây, không ngờ lại được rạng danh một lần như thế”.  

             Nhà họ Từ vẫn chưa tới nơi nhưng nhìn thấy cảnh tượng hào hoa của khách sạn Vân Cảnh ở phía trước thì bỗng trở nên kích động. Họ phóng tầm mắt ra xa và đồng loạt cảm thán.   

             “Đương nhiên! Văn Phi nhà chúng ta là ai chứ?”  

             “Thế hệ sau của một hào môn cơ mà. Kiểu đãi ngộ này Văn Phi nhà chúng ta gặp đầy rồi”, thấy mọi người khen ngợi con rể, Vương Xảo Ngọc cảm thấy mát mặt lắm, một điều Văn Phi nhà tôi, hai điều Văn Phi nhà tôi nghe vô cùng thân thiết.   

             Thu Mộc Doanh cũng cảm thấy lâng lâng, đắc ý vô cùng.   

             Hôm nay Thu Mộc Doanh cũng sẽ là nhân vật chính ở đây.   

             Nhìn cảnh tượng trước mặt, Sở Văn Phi cũng thầm cảm thấy mừng rỡ.   

             Anh ta thầm thốt lên woa, thấy ông đây ngầu chưa? Khiến cả Thẩm Cửu Ức phải lấy lòng, cảnh tượng hoành tráng như này chính là để đón tiếp mình.   

             “Thực ra là có dụng ý khác, Thẩm Cửu Ức làm hoành tráng thế này nhìn thì có vẻ là lấy lòng mình nhưng thực ra là lấy lòng bố mình”.  

             “Nhưng ‘phụ nghiệp tử thành’, sự nghiệp của bố sau này chẳng phải là của mình sao? Kết thân với ai cũng vậy thôi”.   

             Sở Văn Phi cũng không ngốc, anh ta biết rất rõ với khả năng hiện tại của mình, anh ta không thể nào có thể khiến nhà họ Thẩm tiếp đón như thế này. Vì vậy anh ta mặc định là đối phương vì bố mình nên mới tiếp đón anh ta nồng hậu như thế.   

             “Thẩm Cửu Ức cũng có lòng đấy”.  

             Sở Văn Phi cảm thấy vô cùng đắc ý. Anh ta thầm nghĩ sau này có cơ hội thì chắc chắn sẽ nói đỡ vài câu cho Thẩm Cửu Ức trước mặt bố mình.   

             Nếu mà Sở Dương biết được suy nghĩ của Sở Văn Phi như vậy thì có lẽ sẽ bị dọa sợ chết mất.   

             Còn nói đỡ sao?  

             Nhà họ Thẩm bạc tỷ, nhà họ Sở còn chẳng kịp kết thân chứ làm sao có tư cách mà nói đỡ cho nhà người ta.   

             “Đứng lại!”  

             “Hôm nay khách sạn Cảnh Vân tiếp đón khách quý, không đón khách khác”.  

             Nhưng khi Sở Văn Phi điều động xe tiến vào khách sạn Vân Cảnh thì không ngờ đã bị bảo vệ chặn lại trước cửa.   

             “Mẹ kiếp!”  

             “Đui à?”  

             “Không ngờ nhìn thấy khách quý mà còn chặn lại, không mau tránh ra!”  

             Vương Xảo Ngọc nổi giận, lập tức chửi bới.   

             Bảo vệ liếc nhìn Vương Xảo Ngọc, thấy đối phương bất lịch sự nên cũng không khách sáo. Anh ta chỉ cười xùy: “Một bà cô già nua mà cũng dám tự xưng là khách quý sao? Thật biết làm màu gớm nhỉ”.  

             “Còn không mau đi đi!”  

             “Lát nữa khách quý đến, các người mà cản đường thì có gánh nổi hậu quả không?”  

             Bảo vệ lạnh lùng nói và vẫn không để bọn họ vào.   

             “Văn Phi, chuyện gì vậy, sao lại không vào được?”  

             Chiếc xe của mấy người Sở Văn Phi bị chặn lại, mấy chiếc xe phía sau cũng bị tắc theo, mấy người Thu Quang bước xuống xe, đi tới hỏi với vẻ nghi ngờ.   

             Sở Văn Phi phất tay: “Chuyện nhỏ bác Cả, cháu sẽ dàn xếp”.  

             Nói xong, Sở Văn Phi đi tới, thản nhiên nói với người bảo vệ kia bằng vẻ trịch thượng: “Thân phận anh thấp kém, hiểu biết nông cạn, không nhận ra tôi là bình thường. Nhưng anh nên nghĩ cho kỹ, tổng giám đốc Thẩm đắc tội với tôi còn phải đích thân xin lỗi, một nhân vật cắc ké như anh nếu đắc tội thì không chỉ đơn giản là xin lỗi đâu”.  

             “Mẹ kiếp không cút còn lên mặt à!”  

             Nói xong Sở Văn Phi bỗng gầm lên, giọng nói lạnh như băng khiến bảo vệ phải sững sờ.   

             Lúc này, người bảo vệ cảm thấy lo lắng.   

             “Lẽ nào vị trước mặt đây là Sở tiên sinh sao?”  

             “Nhưng xe không đúng mà, đây không phải là xe chúng tôi cử đi đón khách”.  

             Bảo vệ suy nghĩ, sau đó nhìn Sở Văn Phi. Giọng điệu anh ta lúc này đã mềm mỏng đi nhiều: “Tiên sinh này, quyền tôi có hạn, để tôi vào trong xin chỉ thị cấp trên”.  

             “Còn xin chỉ thị phải không. Được, đi đi. Nói với lãnh đạo của các anh rằng Sở Văn Phi, con trai Sở Dương tới dự tiệc. Nếu lạnh nhạt với tôi thì có mười mạng ông ta cũng không giữ nổi đâu”, Sở Văn Phi cười lạnh lùng, tỏ ra khoác lác khiến người bảo vệ sợ tái mặt.    

             Anh ta không dám nói gì thêm, chỉ vội vàng vào trong xin chỉ thị.   

             “Ha ha…”  

             “Vẫn là Văn Phi giỏi giang”.  

             “Nhìn dáng vẻ sợ hãi của tên bảo vệ kia, có lẽ lát nữa sẽ phải quỳ xuống xin Văn Phi tha tội đấy”.  

             Nhà họ Thu cười cười nói nói đợi nhân viên bảo vệ kia sẽ phải chạy tới cầu xin tha mạng khi biết được thân phận của Sở Văn Phi.   

             “Ha ha…”  

             “Đúng là cái thứ có mắt như mù”.  

             “Đợi xem kịch hay thôi?”  

             Nhân viên bảo vệ nhanh chóng quay lại. Vương Xảo Ngọc cười đắc ý, Thu Mộc Doanh cũng nhếch miệng cười. Cả nhà họ Thu cùng chờ đợi.   

             “Thế nào, chỉ thị xong chưa?”, Sở Văn Phi ôm eo Thu Mộc Doanh cười với vẻ chế giễu và nhìn nhân viên bảo vệ với vẻ trịch thượng.   

             Bảo vệ gật đầu: “Ừ, xin chỉ thị xong rồi”.  

             “Mẹ kiếp, còn không mau quỳ xuống nhận tội?”  

             “Sở Văn Phi là khách quý của tổng giám đốc nhà các người. Một tên đầy tớ bỉ ổi như anh mà cũng dám làm khó tôi?”  

             “Đúng là ăn gan hùm!”  

             Sở Văn Phi lại quát lên. Người anh ta thì không to cao nhưng khí thế thì hừng hực lắm.   

             “Thế này đi, nể mặt tổng giám đốc Thẩm, cậu đây không bắt anh phải quỳ. Vừa rồi làm mất thể diện của tôi trước mặt người nhà thì anh tự vả mình hai cái nhận tội đi”.  

             Sở Văn Phi tỏ ra ân đức, giọng điệu cũng dịu đi nhiều.   

             “Khi cần tha là tha, Văn Phi không chỉ giỏi giang mà còn nhân từ. Sau này chắc chắn tiền đồ rộng mở”, ông cụ Thu đứng bên cạnh quan sát, gật đầu với vẻ hài lòng.   

             Những người khác cũng gật đầu phụ họa theo và đợi người bảo vệ kia xin lỗi.   

             Nhưng khi bảo vệ giơ tay lên và mọi người tưởng là anh ta sẽ tự tát mình thì không ngờ họ nghe thấy tiếng bốp vang lên và cú tát giáng xuống Sở Văn Phi khiến anh ta bay bật ra.   

             “Mẹ nó, mày dám đánh tao?”  

             Sở Văn Phi ôm mặt, cả người sững sờ.   

             “Thằng khốn, tao đánh mày đấy!”  

             “Còn bắt quỳ cầu xin à?”  

             “Tự tát mình à?”  

             “Tao nhổ vào!”  

             “Một thằng oắt con miệng hôi mùi sữa, trông choi choi mà khí thế gớm nhỉ”.  

             “Dám mạo nhận là Sở tiên sinh, gây rối việc lớn của tổng giám đốc Thẩm, tao thấy mày chán sống rồi đấy!”  

             Rõ ràng bảo vệ là một người đàn ông nóng tính. Vẻ vênh váo vừa rồi của Sở Văn Phi đã chọc giận anh ta, trong cơn tức giận anh ta đã giáng một cú tát xuống.   

             Hành động đột ngột đó khiến đám đông kinh hoàng.   

             Thu Mộc Doanh sững người, Vương Xảo Ngọc cũng hết hồn.   

             Đám người phía sau càng ngây ra hơn.   

             “Đây…đây là…”  

             “Mẹ kiếp, chuyện quái gì thế này?”  

             "Không phải tổng giám đốc Thẩm đích thân mời sao?”  

             Không phải nghênh đón Sở tiên sinh à?  

             Sao Sở tiên sinh tới nơi lại bị đánh thế này?

Advertisement
';
Advertisement