Thiếu Gia Bị Ruồng Bỏ - Diệp Phong (FULL)

“Văn Phi!”  

             “Khốn nạn. Cái đồ thấp kém này, mày dám đánh chồng tao!”  

             Thấy Sở Văn Phi bị đánh, Thu Mộc Doanh tức đỏ mắt, bèn lao ra quát tháo người trước mặt.  

             Vương Xảo Ngọc cũng phát điên, liền chạy đến dạy dỗ tên bảo vệ ấy, trả thù cho con rể.  

             “Sao hả? Chúng mày muốn đánh nhau chứ gì?”  

             “Nghĩ cho kỹ, nơi đây là địa bàn của ai. Trước khi ra tay, chúng mày nên cân nhắc xem đối phương có phải là người dễ động vào hay không?”  

             Bảo vệ từng gặp nhiều người phụ nữ đanh đá như bà ta rồi. Phất tay một cái, mười mấy bảo vệ phụ trách duy trì sự ổn định ở khách sạn đã đồng loạt tiến về phía này, dùi cui trong tay, mặt thì đanh lại.  

             Vương Xảo Ngọc là kẻ mềm nắn rắn buông. Bỗng thấy nhiều người vây quanh như thế, bà ta sợ đến tái mặt, đành ngậm miệng lại, không dám hò hét nữa.  

             “Còn không mau lái xe cút đi?”  

             “Chắn hết đường đi thế này. Khách quý sắp đến rồi đấy, các người có chịu trách nhiệm nổi không?”, tiếng bảo vệ giận dữ vang lên từ phía trước.  

             Đám người Thu Quang trắng bệch cả mặt, vội nói: “Doanh Doanh, Văn Phi à, tránh voi chẳng xấu mặt nào. Chúng ta lái xe rời khỏi đây trước rồi bàn tính tiếp”.  

             Dù gia đình Thu Mộc Doanh ấm ức không bằng lòng thì cũng chỉ đành làm theo thôi. Họ oai phong lái mấy chiếc xe sang đến khách sạn Vân Cảnh, rốt cuộc lại phải chán chường trở ra, đến cửa còn chẳng được vào.  

             “Văn Phi à, chuyện là thế nào? Không lẽ chúng ta đến nhầm ngày?”  

             “Hôm nay người mà khách sạn Vân Cảnh mời không phải chúng ta ư?”  

             Bọn người Sở Văn Phi không đi xa, đỗ xe ngay bên cạnh khách sạn. Lúc này, ông Cả Thu Quang mới tiến lại, khó hiểu hỏi chuyện Sở Văn Phi.  

             “Không thể nào lại nhầm ngày được. Mọi người đều xem thiệp mời rồi đấy thôi, chính là hôm nay”.  

             “Trên băng rôn có ghi chào mừng cháu và Doanh Doanh mà, không thể nhầm được đâu”, Sở Văn Phi nhăn nhó nói, không biết vấn đề xảy ra ở đâu.  

             “Cũng phải”, ai nấy đều gật gù, nhưng lại càng cảm thấy khó hiểu hơn. Nếu người được mời đến là Sở Văn Phi, vậy tại sao họ lại không cho anh ta vào?  

             Đúng lúc này, Vương Xảo Ngọc mới vỗ đùi reo lên: “Hiểu rồi. Chắc chắn do bình thường Văn Phi hiếm khi lộ diện nên mấy kẻ tép riu mới không biết mặt, cho rằng chúng ta là kẻ mạo danh. Đợi lát nữa phía ông Thẩm đến đây thì họ sẽ nhận ra Văn Phi nhà mình ngay thôi”.  

             “Ừm, Xảo Ngọc nói rất có lý. Nếu đã như vậy thì chúng ta cứ chờ ở đây trước đi”, ông cụ nhà họ Thu cũng gật đầu tỏ ý đồng tình. Thoắt một cái, cả nhà họ đã bước xuống xe và ngồi xổm ở vệ đường, trông cứ như những người nhập cư chưa tìm được việc làm, kiên nhẫn chờ nhà Thẩm Cửu Ức xuất hiện.  

             Đây là khoảng thời gian nghỉ hè của học sinh, tiết trời vô cùng oi ả. Chẳng mấy chốc, người nhà họ Thu đã nhễ nhại mồ hôi. Ông cụ Thu tuổi già sức yếu, phơi nắng một lúc đã váng vất suýt ngất đi.  

             “Thế này là sao đây”.  

             “Bảo là được mời đi ăn tiệc cơ đấy. Giờ thì hay rồi, phải ngồi phơi nắng ngoài này”.  

             “Biết thế thì đã không dính dáng đến chuyện này giống nhà ông Ba rồi. Phơi nắng làm da tôi đen hết cả”, nghe vợ ông Năm than vãn, gia đình Sở Văn Phi cũng tái mặt, cảm thấy khá là xấu hổ.  

             “Thôi thôi, bớt nói vài câu đi”, sau khi ông Năm Thu Nguyên trừng mắt la rầy vợ, nơi này mới yên tĩnh trở lại. Nhưng mọi người đợi lâu quá nên bắt đầu thấy bực bội, có mấy đứa trẻ con đã quấy phá đòi về.  

             “Văn Phi à, hay là bảo bố con gọi điện hối thúc nhà họ Thẩm xem? Sao mãi vẫn chưa đến thế?”, Thu Lạc cũng không chờ nổi nữa, bèn tiến đến khuyên Sở Văn Phi.  

             Sở Văn Phi cũng hết cách, đành gật đầu đồng ý.  

             “Hửm?”  

             “Có ai bước ra kìa”.  

             “Người đi đầu tiên mặc Âu phục có phải là Thẩm Phi, con trai của Thẩm Cửu Ức không?”  

             “Ôi trời ơi, thì ra họ ở khách sạn từ nãy đến giờ”.  

             “Văn Phi à, mau đến đó nói với Thẩm Phi là nhà chúng ta đến rồi, bảo Thẩm Phi mời chúng ta vào trong đi!”  

             Vẫn là Vương Xảo Ngọc tinh mắt, nhìn một cái đã thấy Thẩm Phi trong đám người.  

             Người nhà họ Thu đều sốt sắng đứng dậy, rối rít chạy theo Sở Văn Phi.  

             “Cậu Thẩm, tài xế vừa gọi đến, nói rằng Sở tiên sinh sắp đến rồi ạ”.  

             “Ừ, tốt lắm. Mau xuống nhà bếp xem họ chuẩn bị món ăn đến đâu rồi. Những người còn lại theo tôi đi đón Sở tiên sinh”.  

             Rốt cuộc cũng chờ được thời khắc này. Thẩm Phi kích động đến mức giọng nói cũng run run. Bố của Thẩm Phi vẫn chưa đến, nên chuyện tiếp đón này sẽ do hắn phụ trách toàn bộ. Tất nhiên là hắn không dám lơ là. Nhận được tin Diệp Phong sắp đến, hắn vội vã cùng quản lý cấp cao ở khách sạn Vân Cảnh bước ra, chuẩn bị nghênh đón.

Advertisement
';
Advertisement