Thẩm Phi vừa ra khỏi cửa thì đã thấy Sở Văn Phi và Thu Mộc Doanh dẫn đám người nhà họ Thu tiến đến và vây quanh hắn.
Vốn dĩ Sở Văn Phi còn định khách sáo gọi hắn hai tiếng “cậu Thẩm”. Nhưng nghĩ lại, hôm nay Thẩm Cửu Ức mời anh ta đến dự tiệc cơ mà. Sở Văn Phi là khách quý, Thẩm Phi phải đến lấy lòng anh ta mới đúng.
“Không được, phải oai phong vào. Không thể làm bố mình mất mặt được”.
Nghĩ đến đây, Sở Văn Phi bèn hắng giọng, chắp tay sau lưng, nói với Thẩm Phi bằng vẻ không hài lòng: “Thẩm Phi, đây là cách anh tiếp đãi khách mời à?”
“Có biết vợ chồng Sở tiên sinh tôi đã chờ anh bao lâu không?”
Giọng điệu của Sở Văn Phi khá bực tức, bày ra vẻ “làm ông đây tức giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng”.
“Ôi vãi, Văn Phi đỉnh thế!”
“Dám nạt Thẩm Phi luôn đấy?”
“Quả nhiên là người ưu tú, ưỡn thẳng lưng, nói chuyện cũng dõng dạc tự tin”.
“Đàn ông phải thế chứ!”
Người nhà họ Thu thầm giơ ngón cái khen ngợi Sở Văn Phi, ông cụ Thu cũng vô cùng hài lòng. Mẹ con Thu Mộc Doanh cũng tự hào đến mức trong lòng nở hoa.
Đám người Thẩm Phi vừa bước ra thì đã sững cả lại. Các quản lý cấp cao của Vân Cảnh đều đứng ngây ra, chớp mắt nhìn thanh niên tỏ vẻ ta đây đang vô cùng phẫn nộ trước mặt.
Sau một lúc im ắng, Thẩm Phi mới quay sang hỏi quản lý khách sạn: “Tên ngốc này là ai vậy?”
“Tôi… mẹ nó…”
Sở Văn Phi nghe được câu này thì suýt tức chết.
Mẹ kiếp!
Có nhầm không vậy?
Mời anh ta đến đây dùng bữa mà dám tỏ ra không quen? Còn nói anh ta là tên ngốc?
Sở Văn Phi giận run lên, người nhà họ Thu cũng ngơ ngác.
Họ còn tưởng Thẩm Phi sau khi nghe Sở Văn Phi tức giận quở trách thì sẽ cun cút chạy đến xin lỗi.
Nhưng chẳng ai ngờ, Thẩm Phi lại đáp trả bằng câu “Tên ngốc này là ai vậy?”.
“Cậu Thẩm, xin hãy nhìn thật kỹ”.
“Đây là Sở tiên sinh và vợ”.
Vương Xảo Ngọc vẫn tươi cười, chỉ vào con gái và con rể của bà ta.
“Vợ chồng Sở tiên sinh?”, Thẩm Phi hỏi lại.
“Ầy, đúng vậy, tôi là vợ của Sở tiên sinh”, Thu Mộc Doanh nghĩ rằng Thẩm Phi đã nhận ra Sở Văn Phi, bèn hếch cằm mỉm cười đầy cao ngạo, đắc ý giới thiệu về mình.
Sở Văn Phi cũng ngạo mạn nói mình là Sở Văn Phi, con trai của Sở Dương, bảo đối phương mau mời họ vào trong.
“Sở Văn Phi?”, Thẩm Phi ngẩn ra, nhìn đám người trước mặt như đang nhìn một bọn ngốc, “Không quen, đó là gì thế?”
Phản ứng của Thẩm Phi khiến Sở Văn Phi xanh cả mặt, hàng nghìn câu chửi thề vang lên trong đầu anh ta.
Câu nói ấy của Thẩm Phi đã đả kích tinh thần và khiến Sở Văn Phi mất sạch thể diện trước mặt đám đông.
Người nhà họ Thu cũng rất kinh ngạc. Nụ cười trên môi hai mẹ Thu Mộc Doanh và Vương Xảo Ngọc cũng cứng đờ.
“Cậu Thẩm”.
Sở Văn Phi vẫn còn đang nghĩ xem nên đáp trả thế nào. Thẩm Phi thì chẳng rỗi hơi bận tâm đến anh ta, đẩy đối phương ra rồi xô cả hai mẹ con Thu Mộc Doanh sang một bên. Sau đó, hắn cùng quản lý cấp cao của Vân Cảnh tiến về phía trước.
Ầm!
Tiếng động cơ gầm lên “ầm ầm” như muốn xé toang bầu trời. Những chiếc ô tô xa hoa từ cuối chân trời lao đến. Được đoàn xe sang trọng bảo bọc xung quanh, một chiếc Mercedes-Benz đang từ từ đến gần, rồi chầm chậm đỗ lại.
Cửa xe mở ra, một đôi nam nữ xuất hiện trong ánh mắt của mọi người.
Giây phút ấy, Thẩm Phi và quản lý cấp cao của khách sạn Vân Cảnh đều tiến đến, cung kính cúi người, lời chào đầy kính cẩn vang vọng khắp trời!
“Chào mừng Sở tiên sinh và Sở phu nhân!”
…
“Chào mừng Sở tiên sinh và Sở phu nhân!”
…
Âm thanh vang rền trời, cuồn cuộn thành dòng nước.
Trong sự tôn kính của họ, đôi nam nữ ấy xuất hiện trước sự chú ý của mọi người, chân đặt lên tấm thảm đỏ đại diện cho quyền lực và địa vị.
Vừa nhìn thấy hai người trước mặt, cả nhà họ Thu đều ngỡ ngàng.
Thu Mộc Doanh ngây người.
Vương Xảo Ngọc sửng sốt.
Sở Văn Phi và đám người nhà họ Thu đều ngẩn ra.
“Chuyện này… chuyện này...”