“Sở tiên sinh, đã để anh đợi lâu ạ”.
Họ vừa ngồi xuống thì Thẩm Phi đã xuất hiện. Bỗng dưng thấy nhiều người ngồi vào bàn như vậy khiến hắn trơ ra như phỗng.
“Cậu Thẩm đến rồi à, ha ha. Nào, mời ngồi. Chỗ ngồi ngay bên cạnh Văn Phi nhà tôi là dành cho cậu Thẩm đấy”, Vương Xảo Ngọc đã biết điều hơn, không dám ra vẻ nữa, giọng điệu cũng khách sáo hơn nhiều.
Sở Văn Phi và Thu Mộc Doanh tươi cười niềm nở, mời Thẩm Phi ngồi xuống cạnh họ.
“Ha, ha ha, đến cả rồi à”, Thẩm Phi cười ha ha đầy gượng gạo, trong lòng thì ghét bỏ đám người này vô cùng. Nhưng Sở tiên sinh ngồi ở đây, hắn không dám không nể mặt người nhà của anh, đành phải ngồi xuống cạnh Sở Văn Phi.
“Hôm nay cậu Thẩm và ông Thẩm mời cơm để xin lỗi chúng tôi, quả thật không cần thiết đâu. Chỉ là hiểu lầm thôi mà. Hiểu lầm đã được giải quyết, tất nhiên là cũng không còn vấn đề gì nữa. Chúng tôi không để bụng, Văn Phi nhà tôi cũng không để bụng đâu. Đúng không, Văn Phi?”
Sau khi Thẩm Phi ngồi xuống, Vương Xảo Ngọc đã liến thoắng luôn mồm, một câu “Văn Phi nhà tôi”, hai câu “Doanh Doanh nhà tôi”.
Thẩm Phi chỉ cười cho có lệ. Đợi Vương Xảo Ngọc nói mệt rồi, hắn bèn nâng ly lên: “Sở tiên sinh, trước đây tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn nên đã mạo phạm tiên sinh. Ly rượu này, Thẩm Phi tôi kính tiên sinh để tỏ lòng hối lỗi”.
Hắn đứng dậy, tay giơ ly rượu, hướng về phía Diệp Phong.
Nhưng không ngờ, Diệp Phong còn chưa nâng ly, Sở Văn Phi đã tỏ vẻ oai phong, tươi cười đứng dậy, cụng ly với Thẩm Phi.
“Ha ha ha”.
“Cậu Thẩm khách sáo quá!”
“Đã nói là không còn vấn đề gì rồi, hiểu lầm đã xóa bỏ, anh đâu cần phải xin lỗi nữa chứ”.
“Nào, không nói nữa, uống rượu thôi”.
Sở Văn Phi cười ha ha, một hơi cạn sạch.
“Văn Phi quả nhiên là xuất thân danh giá, tính tình hào sảng”, người nhà họ Thu rầm rì khen ngợi.
Vương Xảo Ngọc cảm thấy vô cùng nở mày nở mặt. Thu Mộc Doanh đắc ý liếc nhìn Thu Mộc Trân đang ngồi trong góc.
“Hừ, Thu Mộc Trân ơi là Thu Mộc Trân, chị nhìn thấy rồi chứ? Chồng tôi đấy, được cậu ấm nhà họ Thẩm đích thân kính rượu xin lỗi đấy. Tên bất tài Diệp Phong ấy lấy gì để so sánh với chồng tôi hả? Còn chị, chỉ có ngồi đấy mà ganh tị thôi”.
Vương Xảo Ngọc vô củng đắc thắng, còn sắc mặt của Thẩm Phi lại khá là u ám.
“Sao thế, cậu Thẩm? Sao lại không uống?”, Sở Văn Phi đặt ly rượu xuống. Thấy Thẩm Phi vẫn còn đứng yên ở đấy, anh ta bèn khó hiểu hỏi.
Thẩm Phi cười ha hả: “Uống, uống chứ”.
Cũng hết cách, đã cụng ly rồi, hắn không thể kính Diệp Phong nữa, đành phải uống cạn thôi.
“Ha ha, cậu Thẩm cũng rất hào sảng”.
“Nào, dùng cơm thôi”.
“Mọi người đừng ngại”, Vương Xảo Ngọc và Thu Mộc Doanh cất tiếng mời, phong thái như thể chủ nhân của bàn ăn này.
Chỉ một lát sau, Thẩm Phi lại rót rượu đầy ly, đứng dậy và kính Diệp Phong: “Sở tiên sinh, thật lòng xin lỗi. Tôi dùng ly rượu này để bày tỏ sự áy náy của mình. Xin kính Sở tiên sinh và Sở phu nhân”.
“Ha ha, anh khách sáo quá rồi”.
Thẩm Phi vừa dứt lời, Sở Văn Phi đã nâng ly rượu lên và chạm vào ly của hắn.
Âm thanh lách cách vang lên, khiến dòng rượu đục ngầu trong ly sóng sánh.
Khốn kiếp!
Thẩm Phi tối sầm mặt.
Mẹ nó, người hắn kính rượu là anh ta à?
Hạng giun dế như Sở Văn Phi mà có tư cách được hắn kính rượu?
Anh ta xứng sao?
Thẩm Phi điên cuồng mắng chửi trong bụng.
“Doanh Doanh à, còn ngẩn người ra đấy làm gì. Cậu Thẩm kính rượu chúng ta đấy, em cũng đứng dậy cụng ly đi chứ?”, Sở Văn Phi giục giã.
Thu Mộc Doanh thoáng kinh ngạc, vội vàng vui vẻ đứng dậy cụng ly với Thẩm Phi. Cả hai vợ chồng họ đều một hơi cạn sạch.
Thẩm Phi cũng hết cách, đành phải uống tiếp với vẻ mặt xám xịt.
“Bố thấy sao ạ, vẫn là con gái và con rể nhà con giúp bố nở mày nở mặt phải không ạ?”
“Bàn ăn lớn thế này mà cậu Thẩm chỉ kính Văn Phi và Doanh Doanh, chứng tỏ người ta rất kính trọng hai đứa chúng nó đấy ạ”, Vương Xảo Ngọc hài lòng khoe khoang với ông cụ nhà họ Thu.
Ông cụ Thu cũng mỉm cười hài lòng, không ngừng gật gù: “Tốt lắm. Thế hệ sau của nhà họ Thu xem như có người kế thừa rồi”.
Chỉ trong chốc lát, cả bàn đã rộn rã tiếng cười. Người nhà họ Thu nhìn sang Sở Văn Phi và Thu Mộc Doanh, kẻ thì hâm mộ, kẻ thì đố kỵ.
Trong lúc họ đang xôn xao trò chuyện, Thẩm Phi lại đứng lên một lần nữa, kính rượu Diệp Phong: “Sở tiên sinh, ly rượu này, tôi thay mặt nhà họ Thẩm, xin kính tiên sinh ạ”.
Cách.
Âm thanh lanh lảnh ấy vang lên, Sở Văn Phi lại nhanh tay nhanh mắt cụng ly rượu của Thẩm Phi.
“Ha ha ha”.
“Không ngờ anh lại khách khí như vậy, cứ kính rượu tôi mãi làm tôi cũng thấy ngại”, Sở Văn Phi cười ha hả, còn Thẩm Phi uống rượu xong còn bực bội hơn. Mặt mũi Sở Văn Phi đã đỏ bừng, nhưng trong lòng đang đắc ý lắm.
Cậu ấm nhà họ Thẩm kính rượu với anh ta ba lần liên tục. Hành động này thể hiện điều gì, là kính trọng, là tôn kính anh ta đấy.
Nhận được ánh mắt ngưỡng mộ của người nhà họ Thu khiến Sở Văn Phi hả hê sung sướng, thì ra đây chính là cảm giác oai phong sao?
“Mẹ kiếp!!”
Còn Thẩm Phi thì đã sắp òa khóc rồi, mặt hắn đen sì, trong bụng thì điên cuồng chửi tục.
Người mà hắn kính rượu có phải là anh ta đâu?!!