Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, Sở Văn Phi liên tiếp uống ba ly nên bây giờ mặt mũi đã đỏ ửng. Mà Thẩm Phi ở bên cạnh lại mang vẻ mặt rất khó coi, ước gì có thể đạp chết tên ngốc Sở Văn Phi này.
Mà ngay vào lúc Thẩm Phi đang buồn bực, Diệp Phong vẫn luôn quan sát lại lắc đầu cười cười, sau đó bưng một tách trà lên rồi cười nói với Thẩm Phi: "Buổi tiệc hôm nay, nhà họ Thẩm các anh rất có tâm, đủ để thấy được thành ý của các anh. Đã như vậy, chuyện các anh mạo phạm Mộc Trân trước đó, tôi sẽ không truy cứu nữa".
"Tôi không thường uống rượu vì Mộc Trân không thích. Hôm nay tôi lấy trà thay rượu uống một ly với anh nhé?"
Lời nói đột ngột này của Diệp Phong khiến Thu Mộc Trân hết hồn.
Thu Mộc Trân vội chọt anh, tức giận sẵng giọng: "Diệp Phong, anh điên à? Lúc này mà anh nói linh tinh gì vậy?"
Những người khác trong nhà họ Thu cũng sửng sốt. Trong phút chốc, tất cả mọi người nhà họ Thu đều nhìn Diệp Phong như kẻ ngốc. Vương Xảo Ngọc và Thu Mộc Doanh cười đến đau bụng, trong mắt đầy vẻ châm chọc.
"Ha ha!"
"Diệp Phong, ngu xuẩn vừa thôi chứ."
"Còn dám bảo có tâm? Không truy cứu nữa chứ? Một thằng ở rể như cậu không biết lấy tự tin từ đâu mà dám nói câu này với cậu Thẩm?"
"Người không biết còn tưởng rằng buổi tiệc hôm nay được tổ chức cho cậu nữa?"
"Còn lấy trà thay rượu để mời cậu Thẩm uống một ly? Một thằng ở rể thấp kém như cậu mà cũng xứng sao?"
Vương Xảo Ngọc chỉ cảm thấy buồn cười, phảng phất đang nhìn thấy điều buồn cười nhất trên thế gian.
Khuôn mặt Thu Mộc Doanh cũng đầy vẻ cười nhạo và khinh thường: "Đúng là nực cười!"
"Văn Phi nhà tôi còn chưa lên tiếng, đồ vô dụng như anh còn dám làm màu nữa cơ?"
"Không biết lấy bồn nước soi xem mình có thân phận gì sao? Anh muốn uống một ly với anh Thẩm, nhưng người ta muốn uống với anh à?"
Người nhà họ Thu trách mắng Diệp Phong một chập. Ông cụ nhà họ Thu cũng nhăn mặt lại, lạnh giọng quát: "Đồ không biết lễ phép, đây là nơi để cậu làm xằng làm bậy sao. Còn không mau xin lỗi cậu Thẩm đi!"
Chồng mình đột nhiên làm vậy khiến Thu Mộc Trân cũng rất lúng túng. Cô vừa thúc giục Diệp Phong xin lỗi vừa áy náy nói với Thẩm Phi: "Anh Thẩm, xin lỗi xin lỗi. Xin anh đừng nóng giận, để tôi bảo anh ấy nhận lỗi với anh".
"Mộc Trân, hôm nay người phải xin lỗi là bọn họ, em và anh có lỗi gì mà phải xin?" Diệp Phong vẫn cười nhạt.
"Mẹ kiếp!"
"Cậu ngu luôn rồi sao?"
"Ở trước mặt cậu Thẩm mà còn làm màu. Mẹ nó, đáng lẽ chúng tôi không nên dẫn cậu đến đây!" Nghe được lời này của Diệp Phong, tất cả mọi người nhà họ Thu bị dọa sợ, không ngừng mắng chửi.
Thu Mộc Trân cũng sốt ruột đến mức đỏ bừng khuôn mặt, không ngừng thúc giục Diệp Phong mau xin lỗi.
Nhưng ngay vào lúc người trên bàn đều trách cứ Diệp Phong, không ai ngờ rằng Thẩm Phi lúc nãy còn đang ngồi đã vội nâng ly, vừa mừng vừa lo đáp lời Diệp Phong: "Ha ha!"
"Được cụng ly với tiên sinh là vinh hạnh của tôi!"
"Cảm ơn tiên sinh rộng lượng. Ly rượu này, tôi uống trước để tỏ lòng kính trọng!"
Giọng điệu của Thẩm Phi hèn mọn, vô cùng kính cẩn giống như thái giám bên cạnh hoàng đế vậy.
"Thế này..."
"Thế này là..."
Vương Xảo Ngọc lập tức sững sờ, tiếng cười châm chọc của Thu Mộc Doanh cũng khựng lại ngay, mọi người trong nhà họ Thu đều ngây ra.
"Mẹ nó, chuyện gì xảy ra vậy?"
"Cậu Thẩm thật sự uống với nó à?"
"Hơn nữa còn mang dáng vẻ vừa mừng vừa lo."
Đám người Thu Mộc Doanh chỉ thấy như đang nằm mơ. Vương Xảo Ngọc trừng to hai mắt, vội nói với Thẩm Phi: "Cậu Thẩm, cậu uống rượu với nó làm gì. Nó chỉ là một thằng ở rể nhà họ Thu chúng tôi, có thân phận thấp kém mà thôi. Nó làm gì có tư cách mời cậu uống rượu?"
"Láo xược, Sở tiên sinh cao quý như thế, sao bà dám sỉ nhục?" Thẩm Phi vỗ bàn một cái rồi gào lên, khiến Vương Xảo Ngọc sợ đến mức trắng mặt.
Trong phút chốc, tất cả mọi người nhà họ Thu đều sửng sốt.
Sở tiên sinh?
Cao quý?
Lẽ nào Thẩm Phi đã lầm tưởng nó là Sở tiên sinh?
Phụt!
Vương Xảo Ngọc không nhịn được phụt một tiếng rồi bật cười: "Tôi hiểu rồi. Chẳng trách cậu Thẩm vẫn luôn nhìn kẻ vô dụng như Diệp Phong. Hóa ra cậu Thẩm tưởng nó là Văn Phi".
"Cậu Thẩm, người bên cạnh con gái tôi mới là Sở tiên sinh, mà nó thì chỉ là một thằng ở rể thôi. Hơn nữa nó họ Diệp, Sở tiên sinh cái quỷ gì?"
"Cậu không tin thì cứ hỏi nó đi!"
Vương Xảo Ngọc nhìn về phía Diệp Phong, Thẩm Phi cũng nhìn sang. Lúc này, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Diệp Phong, dường như cũng đang đợi xem Diệp Phong bị mất mặt.
Nhưng mà Diệp Phong vẫn bình tĩnh nâng tách trà lên, nhẹ nhàng nhấp một hớp rồi cười nhạt: "Thím Tư của tôi nói không sai, tôi đúng là người ở rể nhà họ Thu, quả thật cũng mang họ Diệp".
"Diệp Phong tôi vô cùng tầm thường, quả thật không dám tự xưng là Sở tiên sinh".
Diệp Phong nhẹ giọng nói, trong lời này như có thâm ý.
Thẩm Phi lập tức sửng sốt, sinh lòng nghi hoặc. Ông Nhị đã cho hắn xem bức ảnh của Diệp Phong, hắn chẳng thể nhận sai người được. Thanh niên trước mắt này chắc chắn là con cháu đời chữ Thiên của nhà họ Sở.
Nhưng tại sao Sở tiên sinh phải che giấu thân phận?
"Lẽ nào?" Lúc này, Thẩm Phi chú ý tới Thu Mộc Trân còn yêu kiều hơn hoa bên cạnh Diệp Phong. Hắn lập tức nở nụ cười, trong lòng thầm phỏng đoán rằng Sở tiên sinh đang giả vờ để dễ tán gái.
Dù sao có rất nhiều con cháu nhà giàu đều thích trò này. Thẩm Phi cũng từng nhiều lần giả vờ như vậy để dễ tán gái.
Thẩm Phi là một người khôn khéo. Sau khi đoán ra kế hoạch của Diệp Phong, hắn cũng mở lời giảng hòa giúp.
"Ha ha ha!"
"Có lẽ là trí nhớ tôi kém nên mới nhận sai nhỉ?"
"Có điều cụ à, tuy rằng bây giờ cậu rể thứ ba này của cụ bình thường, thế nhưng mặt mũi như ngọc, dáng vẻ đường đường, ngày sau tất nhiên sẽ là rồng phượng trong biển người. Cô Ba tìm được một cậu rể tốt cho cụ đấy", Thẩm Phi nhân cơ hội này mà tâng bốc Diệp Phong.
Khuôn mặt già nua của ông cụ nhà họ Thu co giật, ông ta không biết nên trả lời như thế nào, bởi vậy chỉ đành cười bồi.
Qua nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên ông ta nghe thấy có người khen Diệp Phong.
"Rồng phượng trong loài người cái con khỉ, một kẻ nhà quê, chắc chắn sẽ vô dụng cả đời thôi", nghe thấy Thẩm Phi không khen chồng mình, lại đi khen Diệp Phong nên Thu Mộc Doanh lập tức sinh lòng đố kỵ, thấp giọng rủa thầm.
Thấy Thẩm Phi không tức giận vì bị Diệp Phong mạo phạm, mọi người cũng cho qua, chỉ xem là một chuyện nhỏ.
Một hồi sau, người quản lý khách sạn Vân Cảnh và mấy giám đốc đều tới mời rượu.
"Sở tiên sinh, hoan nghênh ngài đến thăm, khách sạn Vân Cảnh tôi thật là vinh hạnh. Hôm nay là lần đầu lần gặp gỡ, nếu có điểm nào sơ suất, không chu toàn thì xin Sở tiên sinh thứ lỗi cho. Sau này, hoan nghênh Sở tiên sinh đến nơi đây bất cứ khi nào rảnh rỗi. Đến lúc đó, chỉ cần là bữa tiệc của Sở tiên sinh và Sở phu nhân, khách sạn Vân Cảnh tôi sẽ luôn miễn phí".
"Mặt khác, biết Sở tiên sinh không uống rượu, bởi vậy chúng tôi tặng chai rượu vang Lafite năm tám mươi hai mà khách sạn luôn cất cho Sở tiên sinh".
Lúc nói chuyện, một lãnh đạo của khách sạn nâng ly kính Diệp Phong.
"Mẹ kiếp!"
"Lafite năm tám mươi hai, mấy trăm ngàn một chai đó!"
"Sau này đi ăn còn được miễn phí?"
Sở Văn Phi tức khắc kinh ngạc, trong lòng mừng đến sắp điên.
Cái quái gì vậy, là Sở Văn Phi mình rất được người ta nể trọng? Hay là người nhà họ Thẩm quá nhiệt tình đây?
Mặc kệ, uống rượu trước lại nói tiếp.
Sở Văn Phi không thèm suy nghĩ nữa, bưng ly rượu lên rồi lần lượt cụng vào ly của từng vị lãnh đạo khách sạn.
"Khách sáo, mọi người khách sáo quá rồi".
"Ha ha!"
"Mấy vị giám đốc cứ yên tâm, sau này Sở Văn Phi tôi chắc chắn sẽ thường đến đây, chiếu cố thêm cho chuyện làm ăn của khách sạn mấy người".
Lời này của Sở Văn Phi tuyệt đối không phải là lời khách sáo. Anh ta đã quyết định, sau này nếu có đãi khách uống rượu thì sẽ đến đây.
Dù sao ăn uống miễn phí, lại còn có thể làm màu, có lợi mà không lấy là đồ ngốc.
Nhưng nhìn thấy đột nhiên có một tên ngốc xuất hiện mời rượu mình, mấy vị giám đốc khách sạn vốn đang mời rượu Diệp Phong lại ngẩn ngơ: "Cậu là?"
"Tôi... Tôi..." Sở Văn Phi tức khắc sững sờ.
Khung cảnh nơi đây lại trở nên lúng túng.