Thiếu Gia Bị Ruồng Bỏ - Diệp Phong (FULL)

“Mẹ kiếp!”  

             Sở Văn Phi tức muốn chết.   

             Ông nội nó, đám người này định chơi nhau đấy à? Tới chúc rượu mà không biết mình sao?  

             Vậy chúc cái rắm à?  

             “Ha ha, lần đầu gặp mặt, không quen cũng là chuyện thường”.  

             “Tôi giới thiệu, đây là con rể của tôi Sở Văn Phi, là con trai của Sở Dương - người quản lý địa ốc Dương Thiên“.  

             “Hả?”  

             “Anh là Sở tiên sinh sao?”  

             “Đây là?”  

             Quản lý khách sạn bỗng đần mặt ra, sao lại có thêm Sở tiên sinh ở đây vậy?  

             “Cậu chủ Thẩm, đây là?”  

             Lâm Phong – người quản lý khách sạn nhìn Thẩm Phi với vẻ nghi ngờ.   

             Thẩm Phi nháy mắt với bọn họ: “Người thật không thể lộ mặt, lộ mặt không phải là người thật. Mọi người hãy coi như đó là Sở tiên sinh để kính rượu đi”.  

             Thẩm Phi nói rất mập mờ nhưng mấy người lão làng như Lâm Phong lập tức hội ý và bỗng nở nụ cười khác thường với Diệp Phong: “Ha ha, đã hiểu, đã hiểu”.  

             “Vậy thì chén này chúng tôi uống nhé”.  

             Lâm Phong cười nói, sau đó uống cạn.   

             “Quản lý Lâm, những lời vừa rồi, đều thật hả?”, đợi Lâm Phong uống xong, Vương Xảo Ngọc bèn cười hỏi.   

             “Lời gì?”  

             “Chính là Sở tiên sinh ăn cơm không bao giờ tính tiền ấy?”  

             “Đương nhiên rồi. Sở tiên sinh có thể tới đã là niềm vinh hạnh của chúng tôi. Sau này, Sở tiên sinh tới nhà hàng chúng tôi, không những miễn tính tiền còn được tiếp đón tiệc rượu linh đình. Rượu vang Lafite, rượu Mao Đài thượng hạng sẽ được tặng miễn phí hết. Chắc chắn sẽ khiến Sở tiên sinh thấy vui hết nấc”.  

             Đây chính là thả con săn sắt bắt con cá rô. Để có thể tạo được mối quan hệ với Diệp Phong thì những người này cũng phải liều mạng.   

             Sau khi kính rượu, mấy người Lâm Phong cũng rời đi. Thẩm Phi cũng nhận được một cuộc điện thoại và đi khỏi. Vương Xảo Ngọc thì đắc ý vô cùng.   

             “Ha ha…”  

             “Nhìn xem, Văn Phi nhà chúng ta thể diện lớn cỡ nào!”  

             “Sau này được ăn uống miễn phí, tặng thêm rượu vang mấy trăm nghìn tệ”.  

             Những người khác cũng ngưỡng mộ và đố kỵ chết đi được.   

             Sinh ra ở vạch đích chính là như vậy, đi tới đâu cũng có người bợ đỡ.   

             Không ít người giơ ngón tay cái tán thưởng Sở Văn Phi. Thu Quang càng được dịp khen ngợi: “Vẫn là Văn Phi ngầu lòi, khiến nhà họ Thẩm phải nịnh nọt. Có đứa cháu rể như cháu, đi ngoài đường cũng thấy hãnh diện!”  

             “Ha ha, bác Cả khách sáo rồi ạ, đều là người một nhà. Sau này có chuyện gì bất bình, cứ nói với cháu. Cháu đảm bảo một cuộc điện thoại, vài phút sau sẽ dàn xếp ổn thỏa”.  

             Sở Văn Phi làm màu nhiều tới mức phát nghiện. Lúc ngồi ăn đã vậy, cả nhà họ Thu nháo nhào chúc rượu anh ta, lời đưa tiếng đẩy, vẻ nịnh bợ lộ rõ mồn một.   

             So với vẻ khoa trương của Sở Văn Phi và Thu Mộc Doanh thì phía bên Diệp Phong lại vô cùng yên lặng. Không một ai trong nhà họ Thu để ý tới họ chứ đừng nói tới việc chúc rượu.   

             Diệp Phong vẫn điềm đạm như thường. Anh lặng lẽ uống trà. Nhưng Thu Mộc Trân thì cảm thấy xót xa.   

             Sau đó, có lẽ để giấu đi sự lúng túng, Thu Mộc Trân đành cầm đũa gắp thức ăn.   

             Nhưng khi cô định gắp cá thì chiếc bàn lại bị người khác xoay đi mất. Thu Mộc Trân đành phải gắp rau, nhưng khi chiếc đũa đưa ra thì mặt bàn lại xoay tròn. Cảnh tượng đó khiến Thu Mộc Trân càng thêm lúng túng.   

             “Hừ, hai kẻ ăn chùa, muốn ăn miễn phí à, nằm mơ nhé!”, Vương Xảo Ngọc cười đắc ý, tay khẽ đẩy mặt bàn, cố ý không cho Thu Mộc Trân gắp được.   

             “Mộc Trân, muốn ăn cá phải không, nói với anh là được mà!”, Diệp Phong đột nhiên lên tiếng. Anh nhanh tay gắp một miếng cá đặt vào bát của Thu Mộc Trân.   

             Khoảnh khắc đó khiến Vương Xảo Ngọc càng thêm tức giận. Bà ta lạnh lùng chế giễu: “Người ta nuôi con chó, cho nó ăn nó còn biết vẫy đuôi sủa vài tiếng với chủ. Vậy mà có những người đúng là vô liêm sỉ, ăn chùa uống chùa mà một câu cảm ơn cũng không biết mở miệng ra lại còn kén món mà ăn”.   

             “Đúng là mặt dày vô đối!”  

             Mặc dù Vương Xảo Ngọc không chỉ đích danh nhưng những người có mặt đều biết rõ bọn họ nói ai.   

             “Đúng vậy. Không cho đi theo mà cứ dày mặt bám lấy. Giờ ăn nhờ của chồng con, uống ké của chồng con, được thơm lây như thế, một đồng người ta không lấy lại còn làm ra vẻ cao sang. Loại người này đáng đời uất ức cả kiếp”.   

             Lúc này Sở Văn Phi đi vệ sinh. Hai mẹ con Thu Mộc Doanh rảnh rang nên được dịp cười nhạo.  

             Sắc mặt Thu Mộc Trân càng lúc càng trắng bệch, giống như ngồi phải bàn chông.   

             Diệp Phong khẽ chau mày.   

             Anh đặt mạnh chén trà xuống bàn, ngẩng đầu lạnh lùng nói: “Các người muốn gây sự?”  

             “Trời, còn ngứa mắt cơ à?”  

             “Bọn tôi nào dám, anh ngầu như vậy, chàng rể hiển hách, lừng lẫy của thành phố Vân Châu. Mấy nghìn người đàn ông cũng chưa chắc tìm được chàng rể nào vô đối như anh đấy? Người làm em như tôi sao dám đắc tội với anh?”, Thu Mộc Doanh phản lại khiến đám đông cười xùy.   

             Diệp Phong càng cau mày chặt hơn. Anh đang định đứng dậy thì Thu Mộc Trân ngăn lại. Cô lắc đầu với anh.   

             Tình huống như này mà gây ồn ào nữa thì không chỉ không lấy lại được sự tôn trọng mà còn càng khiến vợ chồng họ bị coi thường.   

             Đúng lúc này, cánh cửa khách sạn mở ra, tiếng bước chân dồn dập vọng tới. Một người đàn ông trung niên được vệ sĩ vây quanh đang sải bước đi vào.   

             Người đàn ông khá đẫy đà, toát ra vẻ uy nghiêm. Ở bên cạnh ông, Thẩm Phi trước giờ tỏ ra trịch thượng cũng phải dè dặt như một đứa trẻ. Hắn bước tới.    

             Người này không phải ai khác mà chính là gia chủ lừng lẫy của nhà họ Thẩm – Thẩm Cửu Ức.   

             Sau khi xuất hiện, Thẩm Cửu Ức không ngồi vào bàn ăn ngay mà đi tới sân khấu. Ông đứng đó, nhìn về phía mấy người Diệp Phong: “Sở tiên sinh, Sở phu nhân, để hai người phải đợi lâu rồi. Hôm nay tôi có chút chuyện nên tới trễ, mong được lượng thứ”.  

             “Hôm nay Thẩm mỗ tổ chức bữa tiệc này có một mục đích duy nhất là xin lỗi Sở tiên sinh và Sở phu nhân. Lúc trước do Thẩm mỗ dạy con không tốt, mạo phạm Sở phu nhân, khiến Sở tiên sinh tức giận, tôi thật sự xin lỗi”.  

             “Tại đây, tôi mang theo thằng con tôi, cúi mình xin lỗi Sở tiên sinh và Sở phu nhân”.  

             Vừa dứt lời, Thẩm Cửu Ức và Thẩm Phi cúi người với vẻ ăn năn hối lỗi.   

             “Hả?”  

             “Doanh Doanh, chuyện gì vậy? Con bị Thẩm Phi mạo phạm khi nào thế?”, cả nhà họ Thu cảm thấy mơ màng, đồng loạt nhìn Thu Mộc Doanh với vẻ nghi ngờ.   

             Thu Mộc Doanh cũng đuỗn mặt. Cô ta không nhớ là Thẩm Phi đắc tội với mình khi nào, thế nhưng vẫn mỉm cười đáp lại: “Có thể không cẩn thận giẫm phải chân con, không phải chuyện gì to tát. Con quên rồi”.  

             Nhà họ Thu nghe thấy vậy bèn đồng loạt quay qua nhìn.   

             Ngầu vậy cơ à!  

             Không cẩn thận giẫm phải chân mà tổ chức một buổi tiệc xin lỗi lớn như vậy. Thể diện của Sở Văn Phi đúng là lớn quá.   

             “Cuối cùng, Thẩm Cửu Ức tôi bày tỏ lòng xin lỗi bằng việc tặng Sở tiên sinh một bức họa cổ, mong Sở tiên sinh không chê cười, có thể nhận lấy”.  

             Thẩm Cửu Ức trông vô cùng khiêm nhường, sau đó cẩn thận mở chiếc hộp gỗ trước mặt, lấy ra một bức họa, chậm rãi mở ra trước mặt mọi người.   

             Bức tranh vẽ cảnh sông núi chìm trong hoàng hôn mùa thu. Cảnh vật hoang sơ, bố cục chặt chẽ, chi tiết mà tinh tế. Chỉ nhìn thôi cũng biết giá của nó không hề tầm thường.   

             “Ôi trời!”  

             “Đây...lẽ nào là bức ‘Tùng Khê phóng ẩn”? Là bút tích của Đường Bá Hổ, một trong bốn đại tài tử triều Minh?”   

             “Nghe nói ba năm trước bức tranh từng xuất hiện trong một buổi đấu giá tại tỉnh Giang Đông thuộc thành phố Giang Hải. Cuối cùng bị một người bí mật mua với giá hai mươi triệu. Khi đó giá này đã lập kỷ lục mới, khiến cả giới sưu tầm của Giang Đông phải kinh hồn bạt vía!”  

             “Lẽ nào người thần bí mua bức họa đó chính là tổng giám đốc Thẩm?”  

             Sở thích của Thu Quang không nhiều, nhưng sưu tầm chắc chắn là một trong số đó.   

             Khoảnh khắc nhìn thấy bức họa, Thu Quang lập tức hét lên, mặt đỏ bừng đầy kích động.

Advertisement
';
Advertisement