“Ôi trời, không hổ danh là gia chủ Thẩm Cửu Ức của nhà họ Thẩm!”
“Một khi đã tặng là tặng bức họa truyền thế cả mấy chục triệu tệ. Đại gia, đúng là đại gia!”
“Thím Tư, nhà thím sắp phát tài rồi, phát tài thật rồi!”
Mấy chục triệu tệ, cái quái quỷ gì thế này?
Toàn bộ tài sản của Thu Quang cũng chưa tới từng đó. Bức tranh mà Thẩm Cửu Ức tặng đồng nghĩa với việc cho nhà Thu Mộc Doanh một khối tài sản khổng lồ.
“Trời ơi, mấy chục triệu tệ, thật hay đùa vậy?”
“Ha ha ha…”
“Mộc Doanh, phát tài rồi, lần này chúng ta thật sự giàu rồi!”
Hai mẹ con Vương Xảo Ngọc vui như điên, mặt họ đỏ bừng vì đắc ý giống như lần đầu được thấy điều đó!
Đám đông nhà họ Thu tỏ ra vô cùng ngưỡng mộ.
“Mong Sở tiên sinh nhận lấy bức tranh này”.
Lúc này giọng nói của Thẩm Phi lại vang lên.
“Nhanh lên, Văn Phi?”
“Giời ạ, vội chết đi được?”
“Đúng lúc quan trọng sao lại đi vệ sinh chứ?”
“Mau, mau gọi điện thoại cho Văn Phi, kêu nó nhanh quay lại”, Vương Xảo Ngọc sốt ruột tới mức mặt đỏ bừng, cuống cuồng giục Thu Mộc Doanh gọi điện cho Sở Văn Phi.
“Tới rồi, tới rồi, thím Tư, Văn Phi tới rồi.”
Khi Thu Mộc Doanh lấy điện thoại ra định gọi cho Sở Văn Phi thì anh ta đã từ nhà vệ sinh quay trở lại.
Rõ ràng là Sở Văn Phi uống hơi nhiều, sắc mặt khá đỏ. Vừa bước vào thì thấy Vương Xảo Ngọc và Thu Mộc Doanh chạy tới như những kẻ điên.
“Văn Phi, nhanh lên!”
“Đừng lề mề nữa, mau lên sân khấu nhận bức tranh!”
“Tổng giám đốc Thẩm tặng anh một bức tranh. Bút tích của Đường Bá Hổ đấy, mấy chục triệu tệ”.
Cái gì?
“Bức tranh mấy chục triệu tệ sao?”
“Tặng anh?”
Sở Văn Phi nghe thấy vậy thì cũng cảm thấy kích động. Vừa rồi anh ta còn cảm thấy chếnh choáng, giờ tỉnh như sáo, trợn tròn mắt như không dám tin bèn hỏi vợ và mẹ vợ: “Thật sao? Tặng anh bức tranh mấy chục triệu tệ?”
“Chứ sao!”
“Mau lên đi, tổng giám đốc Thẩm đang đợi anh đấy!”, hai mẹ con Thu Mộc Doanh cuống quýt, đẩy Sở Văn Phi về phía trước.
Lúc này Sở Văn Phi cảm thấy toàn thân lâng lâng như đang trong mơ.
Mặc dù nhà Sở Văn Phi đầu tư bất động sản nhưng công ty là công ty cổ phần do các cổ đông đóng góp lại cùng kinh doanh. Nếu chỉ một mình nhà Sở Văn Phi thì tài sản cũng chỉ vài chục triệu tệ.Giờ nghe thấy nhà họ Thẩm tặng một bức tranh gia đó, đương nhiên Sở Văn Phi cảm thấy sững sờ.
Vậy chẳng phải là từ nay về sau anh ta cũng sẽ trở thành người có tiền như bố mình sao?
“Xin Sở tiên sinh nhận lấy bức tranh”.
Phía trước, giọng nói của Thẩm Cửu Ức lại vang lên.
“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau lên đi, tổng giám đốc Thẩm đợi lâu rồi đó”, hai mẹ con Vương Xảo Ngọc thúc giục.
Lúc này Sở Văn Phi đang cảm thấy vui mừng tới phát điên. Hạnh phúc đến thật tình cờ và thật bất ngờ. Anh ta còn ít tuổi như vậy mà đã trở thành đại gia mấy chục triệu tệ rồi.
“Hừ, bố à bố cứ nói con không có tiền đồ, nói con không có trí tiến thủ. Giờ sao nào, con trai bố sắp thành đại gia rồi. Lần sau gặp lại, để con xem bố còn nói được gì?”, Sở Văn Phi tưởng tượng ra vẻ mặt kinh hãi của bố mình và vẻ hãnh diện của anh ta trước mặt hai ông bà.
Sở Văn Phi cảm thấy sung sướng lắm khi nghĩ vậy, sau đó anh ta hai bước chập làm một cuống cuồng chạy về phía trước không chút do dự.
“Ha ha ha”.
“Tổng giám đốc Thẩm khách sáo quá, khách sáo quá”.
"Món quà hậu hĩnh thế này, tôi thấy ngại khi nhận. Có điều tổng giám đốc Thẩm đã nhiệt tình như vậy thì tôi cũng là cung kính không bằng tuân lệnh”.
Sở Văn Phi vừa đi vừa cười ha ha, cả người cứ lâng lâng như bay.
Anh ta chỉ cảm thấy cuộc sống đối xử quá tốt với mình. Tình bạn khiến Sở Văn Phi sắp khóc tới nơi.
Phụ nữ, tiền tài. Cả đời người đàn ông cũng chỉ theo đuổi những thứ đó. Nhưng giờ, khi Sở Văn Phi mới vừa tốt nghiệp đại học thì đã có được những thứ mà có người cả đời khó có được.
Mặc dù Thu Mộc Doanh không bằng cô ba Thu Mộc Trân của nhà họ Thu cả về nhan sắc và thân hình nhưng cũng là người đẹp trong hàng trăm người đẹp.
Còn về tiền tài, sau hôm nay trở đi, anh ta sẽ trở thành đại gia. Ở thành phố nhỏ như Vân Châu này thì chắc chắn sẽ nằm trong số những người xuất chúng, kiệt xuất nhất.
“Ha ha Sở Văn Phi mình đúng là thiên mệnh chi tử, được trời đất chiếu cố”.
Sở Văn Phi cảm thấy sung sướng vô cùng. Anh ta đắm mình trong ánh mắt ngưỡng mộ của nhà họ Thu với khuôn mặt vô cùng hăm hở. Tiếng cười anh ta sang sảng như bậc đế vương trong thiên hạ.
Bộ dạng trông vô cùng đắc ý và ngạo mạn.
Khoảnh khắc này, trong khách sạn rộng lớn, Sở Văn Phi trở thành tiêu điểm chói sáng nhất.
Anh ta ưỡn ngực, sải bước lướt đi.
Tất cả người nhà họ Thu đều nhìn chăm chăm vào anh ta như người chiến thắng.
“Sinh con phải như Sở Văn Phi ấy!”, Thu Quang tán thưởng.
“Đúng vậy, có được người con rể như vậy sau này đúng là một bước lên tiên, khiến nhà họ Thu cảm thấy tự hào.
“Văn Phi, xuất sắc, xuất sắc”.
“Trong một đêm đã trở thành đại gia. Doanh Doanh đúng là tìm được bến đỗ tốt rồi”.
Nhà họ Thu rào rào tán thưởng.
Bác Cả, bác Hai nhìn với vẻ ngưỡng mộ.
Ông cụ Thu cũng cười hài lòng, càng nhìn Sở Văn Phi lại càng thấy yêu mến.
Còn nhà ông Tư lúc này thì cảm thấy hãnh diện ngời ngời. Vương Xảo Ngọc cười đắc ý, Thu Mộc Doanh hất cằm kiêu ngạo. Sở Văn Phi ngầu quá xá, đương nhiên bọn họ cũng tỏ ra hãnh diện theo.
Còn Thu Mộc Trân chịu phải sự lạnh nhạt của đám đông thì vẫn im lặng từ đầu tới cuối.
Cô không nói một lời nào, chỉ ngồi đó nhìn niềm vinh quang thuộc về người khác.
Cô có ngưỡng mộ không?
Đương nhiên là có.
Nhưng cũng chỉ vậy mà thôi. Thu Mộc Trân sẽ không vì thế mà oán hận Diệp Phong, cũng không vì thế mà hận Diệp Phong kém cỏi. Vì dù sao, mỗi người đều có cuộc sống riêng, có người giàu có, có người bình thường, không phải quá ngưỡng mộ, có những thứ không thể nào cưỡng cầu được.
Làm người nên biết đủ làm niềm vui.
Đương nhiên lúc này Diệp Phong ngồi bên cạnh Thu Mộc Trân cũng đột nhiên đứng dậy.
Anh quay người đi về phía trước.
“Diệp Phong, anh làm gì vậy?”, Thu Mộc Trân quay qua hỏi với vẻ nghi ngờ. Nhưng với tính khí của Diệp Phong thì Thu Mộc Trân bỗng có dự cảm chẳng lành.
“Hả?”
“Đồ vô dụng này, đứng dậy làm gì thế?”
“Bị điên à, mau ngồi xuống!”
“Đồ mất mặt này”, lúc này Vương Xảo Ngọc cũng để ý thấy hành động của Diệp Phong nên bà ta lớn tiếng quát.
“Mẹ kiếp, không phải cậu tưởng tổng giám đốc Thẩm tặng tranh cho cậu đấy chứ?”
“Ôi trời, lẽ nào cậu coi mình là Sở tiên sinh thật đấy à?”
“Đúng là ngu si tứ chi phát triển!”, Thu Mộc Doanh lạnh lùng chế nhạo.
Những người khác thấy Diệp Phong bước tới trước thì bị dọa hết hồn.
“Diệp Phong, cậu điên rồi?”
“Cậu là đồ ngốc đấy à?”
“Mau quay lại!”
“Đồ mất mặt này, nếu khiến tổng giám đốc Thẩm nổi giận thì cậu có gánh vác nổi không?”
“Ôi trời ơi! Sớm biết thế này thì đã không dẫn theo đồ khốn đó tới”.
Thu Quang đứng dậy quát lớn, ông cụ Thu cũng tái mặt, giận dữ vô cùng.
Tất cả đều nhìn anh với vẻ chế nhạo và tức giận la lối. Bọn họ biết, sau ngày hôm nay chàng rể Diệp Phong sẽ trở thành trò cười của nhà họ Thu.
Ở một góc, Thu Mộc Trân lo lắng, tức giận tới đỏ mắt. Nhìn bóng hình cao gầy từ từ rời ra xa khiến cô sắp khóc tới nơi.