Nhà họ Thu.
Lúc này người nhà họ Thu đã đến. Đây là những người đảm nhiệm chức vụ quan trọng và có tiếng nói trong công ty Thu Thủy.
Thu Mộc Doanh đến phòng họp nhà họ Thu trong bộ dạng uể oải, có phần miễn cưỡng.
“Tối lắm rồi mà còn không cho nghỉ ngơi nữa sao?”
“Sao ông nội lại họp hành vào giờ này nhỉ”.
“Có chuyện gì không để ngày mai nói được ư?”
Trong phòng họp rộng lớn, cũng chỉ có Thu Mộc Doanh dám phàn nàn vài câu.
Dù gì thì bây giờ gia đình Thu Mộc Doanh cũng có tiếng nói nhất ở nhà họ Thu này, gả cho một gia đình tốt, có con rể giỏi. Ở nhà họ Thu chẳng còn ai dám đắc tội với họ cả.
“Doanh Doanh à, nghe nói là Thu Mộc Trân gọi điện nhờ ông nội mở cuộc họp đấy. Hình như là bảo chúng ta chờ hợp đồng vay tiền của họ”, con dâu nhà ông Hai nhỏ giọng nói.
“Hợp đồng vay tiền?”, Thu Mộc Doanh nhíu mày, cười khinh bỉ, “Chị ta không có quan hệ cũng chẳng có chỗ dựa, mà lại lấy được hợp đồng cho vay cơ à?”
“Chỉ e là muốn trêu chọc chúng ta thôi”.
“Phải đấy Doanh Doanh, chị cũng nghĩ vậy. Mới có một đêm thôi, chị không tin là Thu Mộc Trân có thể xin vay tiền từ ngân hàng được”.
“Nhưng thế này cũng tốt. Có thể thừa dịp này buộc Thu Mộc Trân rời khỏi công ty, chúng ta cũng chướng mắt cô ta từ lâu rồi”.
Người nhà họ Thu thầm thì bàn tán với nhau.
Chẳng bao lâu sau, ông cụ Thu đã đến phòng họp. Mọi người lập tức im lặng.
Thu Mộc Doanh bèn tiến lên hỏi: “Ông nội à, chị Ba của cháu đã vay tiền được rồi à?”
Ông cụ lắc đầu: “Ông cũng không rõ, chỉ bảo chúng ta chờ ở đây, tối nay sẽ lấy được”.
“Hứ, cháu còn tưởng lấy được hợp đồng vay rồi chứ. Xem ra họ chỉ lòe chúng ta thôi”, Thu Mộc Doanh cười cợt, “Ông nội à, cháu nghĩ chị Ba đâm lao nên đành phải theo lao, biết mình không lấy được hợp đồng, không thể ăn bám ở công ty nữa, nên trước khi đi vẫn phải chọc tức chúng ta đấy ạ”.
“Ông nghĩ thử xem, khoan nói đến chuyện chị Ba có lấy được hợp đồng hay không. Bây giờ trời đã tối, ai cũng tan ca cả rồi, làm sao gặp được người bên ngân hàng để đàm phán chứ ạ?”
“Rõ ràng chị ta đang lừa ông đấy”.
“Phải đó, đúng là kẻ vô ơn. Nhà họ Thu đối tốt với chúng nó như vậy mà nó còn muốn chọc tức chúng ta trước khi đi nữa. Lần sau gặp lại, tôi tuyệt đối không nhận đứa cháu gái này”, người nhà họ Thu cũng ồn ào phụ họa.
Ông cụ Thu nghe vậy, sắc mặt cũng sa sầm.
Hiển nhiên, những lời mà Thu Mộc Doanh đã nói khiến ông cụ Thu nhận ra, có thể ông cụ đã bị vợ chồng Diệp Phong chơi xỏ.
“Thu Quang, gọi cho đứa cháu bất hiếu ấy, hỏi nó xem rốt cuộc nó muốn làm gì?”, ông cụ nhà họ Thu lạnh lùng hừ một tiếng, đoạn ra lệnh.
Thấy ông nội tức giận, Thu Mộc Doanh đắc ý ngay.
Thu Mộc Trân quả là ngu xuẩn. Dùng cách này để chọc tức cả nhà ư? Ông nội nổi giận rồi đấy, đúng là tự chuốc khổ vào thân!
“Không cần đâu, ông nội, cháu đến rồi”.
“Bang” một tiếng, cửa bị đẩy ra.
Thu Mộc Trân lãnh đạm xách túi tiến vào trong.
“Hừ, Thu Mộc Trân, còn dám đến đây cơ à?”
“Tiền đâu, hợp đồng cho vay đâu? Sao lại không thấy vậy hả?”
“Xem ra là không lấy được rồi”.
“Không có bản lĩnh thì đừng ba hoa, tối rồi còn làm phiền chúng tôi!”
“Thân thể vàng ngọc của ông nội mà gặp bất trắc vì mấy trò này của chị thì chị có chịu trách nhiệm nổi không?”, trông thấy Thu Mộc Trân, Thu Mộc Doanh liền lạnh lùng rít lên.
“Phải đấy, Thu Mộc Trân, không có bản lĩnh mà còn vờ vịt tỏ vẻ cái gì?”
“Tối rồi mà còn làm phiền đến mọi người, không thấy xấu hổ sao?”
“Loại người như cô là kinh tởm nhất đấy”.
“Đúng là không nên để loại người này ở lại công ty”.
“Chúng tôi cũng cho cô chút thể diện, từ chức đi, đừng để công ty khai trừ”, người nhà họ Thu cũng hùa theo Thu Mộc Doanh, hung hăng quở trách Thu Mộc Trân.
Vợ sang nhờ chồng, Thu Mộc Doanh được gả cho một người chồng tốt, người nhà họ Thu đương nhiên phải bợ đỡ. Còn Thu Mộc Trân lấy phải một tên chồng vô dụng, không ai xem trọng, tất nhiên họ chẳng quan tâm đến danh dự của cô rồi.
Gia đình Thu Mộc Trân như những kẻ yếu ớt dễ bị bắt nạt, cả nhà họ Thu ai cũng cố ý vô tình giẫm đạp lên.
Thu Mộc Trân xem như không nghe thấy những lời trách cứ ấy. Cô chẳng buồn quan tâm, cũng không thèm nhìn sang đám người Thu Mộc Doanh lấy một lần.
“Thu Mộc Trân, tôi đang nói chuyện với chị đấy. Chị điếc hay là câm thế hả?”, bị Thu Mộc Trân phớt lờ khiến Thu Mộc Trân nổi trận lôi đình.
Thu Mộc Trân vẫn không nhìn đến, khiến khuôn mặt Thu Mộc Doanh đỏ bừng. Cô ta đang định lạnh lùng quát lên thì đã thấy một xấp tài liệu được Thu Mộc Trân đặt lên bàn đánh “bộp” một tiếng.
“Ông nội, cháu đã lấy hợp đồng cho vay như ý muốn của ông”.