Thiếu Gia Bị Ruồng Bỏ - Diệp Phong (FULL)

“Khoản vay hai trăm triệu, chia làm bốn đợt chuyển tiền. Ngày mai sẽ nhận được đợt chuyển khoản đầu tiên”.  

             “Mời ông nội xem qua hợp đồng cho vay ạ”.  

             Giọng điệu bình thản và lạnh lùng của Thu Mộc Trân như giáng một cái tát thật mạnh vào mặt đám người ở nhà họ Thu.  

             Bọn người Thu Mộc Doanh đều sững ra.  

             “Đàm… đàm phán được thật ư?”  

             “Sao có thể chứ?”  

             Thu Mộc Doanh không tin, bèn sải bước chảy đến, mở tài liệu ra xem.  

             “Hai trăm triệu?”  

             “Ngân hàng Hồng Kỳ cho vay?”  

             “Mẹ ơi, sao Mộc Trân lại làm được thế?”  

             “Ngân hàng Hồng Kỳ dành cho giới quý tộc đó, dù ông cụ nhà mình ra mặt thì họ cũng không gặp đâu. Sao lại xin ngân hàng đấy cho vay được thế?”, đám người nhà họ Thu kinh hãi, ánh mắt lộ rõ vẻ khó tin.  

             Ngân hàng Hồng Kỳ tiếng tăm lẫy lừng ở Vân Châu, chỉ thực hiện những đơn hàng lớn. Khách hàng của họ toàn là dạng doanh nghiệp nhà nước, doanh nghiệp trung ương thuộc top năm trăm trên thế giới. Công ty nhỏ như nhà họ Thu thì họ vốn dĩ chẳng buồn ngó đến.  

             “Mẹ kiếp!”  

             “Chữ ký của Từ Lôi?”  

             “Mẹ nó, là người giàu nhất Vân Châu đấy!”  

             “Mộc Trân à, hợp đồng này có được nhờ đàm phán với giám đốc Từ sao?”  

             Trong lúc ai nấy còn đang kinh hãi, Thu Quang đã hét lên đầy khiếp đảm khi nhìn thấy chữ ký trên bản hợp đồng.  

             Từ Lôi là ai?  

             Là kẻ quyền lực bậc nhất Vân Tông, là nhân vật ngang hàng với Lý Nhị ở Vân Tông, nắm giữ nửa bầu trời Vân Châu, cũng là người giàu nhất thành phố này.  

             Người phụ nữ quyền lực ấy là thần tượng trong mắt đám người Thu Mộc Doanh, Thu Quang. Bình thường họ còn chẳng còn tư cách gặp mặt Từ Lôi, đừng nói là bàn chuyện hợp đồng.  

             Nhìn thấy chữ ký của Từ Lôi trên hợp đồng, ai cũng thất kinh.  

             “Giả, chắc chắn là giả!”  

             “Chị có thân phận gì chứ?”  

             “Kẻ thấp hèn, lấy một người chồng rác rưởi như chị, làm sao có thể gặp gỡ nhân vật quyền lực như giám đốc Từ? Lại còn bàn hợp đồng nữa chứ?”  

             “Ông nội à, bản hợp đồng này nhất định là giả. Ông đừng bị họ lừa!”  

             “Thu Mộc Trân, dám dùng hợp đồng giả để qua mặt chúng tôi à, đúng là ghê gớm”.  

             “Lại còn giả chữ ký của giám đốc Từ. Bàn chuyện làm ăn với giám đốc Từ ư? Xem lại nhân phẩm của bản thân đi, chị xứng sao?”, Thu Mộc Doanh hung hãn quát lên.  

             Nhưng đúng lúc ấy, điện thoại của Thu Quang bỗng reo lên.  

             “Ôi, bố ơi!”  

             “Năm mươi triệu, năm mươi triệu vừa được chuyển vào tài khoản công ty”.  

             “Bên cho vay, ngân hàng Hồng Kỳ?”  

             Gì cơ?  

             Câu nói ấy của Thu Quang như tảng đá ném xuống biển, khiến cả nhà họ Thu dậy sóng.  

             Ai nấy đều kinh ngạc và bàng hoàng.  

             Ông cụ nhà họ Thu cũng ngạc nhiên đứng dậy. Thu Mộc Doanh nghe như sét đánh bên tai, chỉ sững sờ đứng im ở đấy.  

             “Hợp… hợp đồng này là thật ư?”  

             Chỉ một dòng tin nhắn đã biến thành cái tát, vung thẳng vào mặt của người nhà họ Thu. Bọn người Thu Mộc Doanh cảm thấy mặt mình đã bị vả sưng cả rồi.  

             Trong tích tắc, mọi lời nghi ngờ đều tan biến.  

             Nhà họ Thu chìm trong sự im lặng chết chóc.  

             Ở bên ngoài, ánh trăng sáng trong như nước.  

             Có gió thổi qua, có cỏ lay động, có côn trùng kêu.  

             Trong đêm trăng, một bóng dáng cao gầy ngồi trên thềm đá, miệng ngậm cỏ đuôi chó, đang nói chuyện điện thoại.  

             “Sở tiên sinh, theo lời căn dặn của anh, khoản vay đợt đầu đã được gửi vào tài khoản công ty Thu Thủy rồi ạ”.  

             “Ừm, cảm ơn giám đốc Từ. Khi rảnh, tôi sẽ mời cô dùng bữa”, Diệp Phong khách sáo nói.  

             “Ha ha ha”, nghe tiếng cười khúc khích ở đầu dây bên kia, Diệp Phong như thể cảm nhận được dáng vẻ ngả nghiêng của người phụ nữ ấy.  

             Có những người phụ nữ, dù không gặp mặt, chỉ cần nghe tiếng, vẫn cảm thấy thu hút vô cùng.  

             “Sở tiên sinh khách sáo quá. Tôi không cầu mong gì, chỉ muốn được Sở tiên sinh đối xử tốt bằng một nghìn như đối với cô Thu là tôi mãn nguyện rồi”.  

             Giọng nói quyến rũ của Từ Lôi vang lên.  

             Diệp Phong lắc đầu cười: “Giám đốc Từ, thế thì cô... quả thật rất tham lam đấy”.  

             Rồi anh cúp máy ngay.  

             Đùa nhau à?  

             Sự chăm lo anh dành cho vợ là duy nhất, sao có thể chia sẻ chứ?  

             Biệt thự Hương Tạ.  

             Ở trong căn phòng, Từ Lôi chầm chậm để điện thoại xuống. Nhìn màn đêm ngoài ô cửa sổ, Từ Lôi bỗng nhiên nở nụ cười.  

             “Thu Mộc Trân?”  

             “Đúng là rất khiến người ta phải ngưỡng mộ”.  

             Tiếng thầm thì cũng trôi dần theo cơn gió ngoài kia.

Advertisement
';
Advertisement