Thiếu Gia Bị Ruồng Bỏ - Diệp Phong (FULL)

Tại nhà cũ của nhà họ Thu  

             "Ha ha ~"  

             "Ông nội không cần lo lắng đâu. Doanh Doanh lợi hại thế nào ông cũng biết rồi mà?"  

             "Đến công tử hào môn như Văn Phi còn gục ngã dưới chân Doanh Doanh chứ nói gì đến vụ làm ăn nhỏ hôm nay?"  

             "Bố cứ yên tâm 100% đi".  

             "Việc hợp tác lần này là do tập đoàn Hồng Kỳ chủ động đề xuất nên đương nhiên không thể xảy ra chuyện gì".  

             Hai vợ chồng Thu Mộc Doanh đã đi khỏi được một lúc lâu. Lúc này trong phòng khách, mọi người đều vui vẻ cười nói vô cùng tự tin.  

             Đặc biệt là Vương Xảo Ngọc còn vỗ ngực bảo đảm: "Doanh Doanh ra tay thì bố cứ yên tâm!"  

             "Ha ha ha, đúng vậy. Doanh Doanh đứa trẻ này trước giờ làm việc đều khiến tôi rất ưng ý. Không giống như Thu Mộc Trân, lúc nào cũng làm mất mặt nhà họ Thu", đám người Thu Quang cũng thi nhau hùa theo.  

             Ông cụ Thu cũng cười tươi rói, rõ ràng là vô cùng tự tin vào Thu Mộc Doanh.  

             Thế nhưng, một tiếng rồi lại hai tiếng trôi qua ~  

             Một buổi chiều đã trôi qua nhưng vẫn không hề có tin tức gì.  

             Lúc này, đám người nhà họ Thu đã bắt đầu thấy mất kiên nhẫn. Ông cụ Thu cũng bắt đầu cau mày lại, tiếng cười nói vui vẻ ban nãy cũng dần biến mất.  

             "Có chuyện gì vậy? Đã mấy tiếng đồng hồ rồi mà vẫn chưa đàm phán xong sao? Sao chẳng có tin tức gì vậy?"  

             "Thu Quang, con gọi điện thoại cho nó hỏi xem", ông cụ Thu giục.  

             Vương Xảo Ngọc thì vẫn mỉm cười, nói: "Bố à, không cần vội. Nói không chừng giám đốc Từ gặp Doanh Doanh nhà chúng ta mà cảm thấy như gặp lại bạn cũ nên bàn xong việc làm ăn đã cùng nhau ra ngoài đi ăn đi chơi đến quên cả thời gian rồi? Bố cứ yên tâm, chắc chắn sẽ không có sự cố gì đâu, chẳng phải chúng ta còn có cả Văn Phi ở đó nữa sao?"  

             Vương Xảo Ngọc vẫn đang vô cùng đắc ý về con gái và con rể của mình.  

             Nhưng lúc này, tiếng lạch cạch vang lên, cửa nhà mở ra, hai bóng người xuất hiện trước mắt đám người nhà họ Thu.  

             "Doanh Doanh, hai đứa về rồi đấy à!"  

             "Mau, lấy hợp đồng ra cho ông nội mừng nào".  

             "Tôi đã nói rồi mà, Doanh Doanh nhà tôi ra tay thì gạo xay ra cám".  

             "Ơ, Văn Phi, mặt con sao vậy? Sao lại đỏ như vậy?", nhìn thấy hai vợ chồng Thu Mộc Doanh, đám người Vương Xảo Ngọc lập tức nhao lên phía trước.  

             Ông cụ Thu cũng cười tươi bảo Thu Mộc Doanh lấy hợp đồng ra xem xem.  

             Nhưng Thu Mộc Doanh lại lắp bắp: "Ông nội, cháu... Cháu..."  

             "Hả?", thấy dáng vẻ lúng túng của Thu Mộc Doanh, người nhà họ Thu ban đầu đang vui mừng giờ lại thành ra lo sốt vó.  

             Nụ cười trên mặt ông cụ Thu cũng dần tắt: "Cháu cái gì mà cháu? Còn không mau nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"  

             "Ông nội, hợp đồng không thể ký. Đơn hàng của tập đoàn Hồng Kỳ bị hủy rồi", Thu Mộc Doanh mặt xụ xuống giống như một trái cà bị bão quật, ảo não nói.  

             Ông cụ Thu nghe xong thì cả người run lên, suýt nữa thì ngã ra đất.  

             "Bố, bố, bố chú ý sức khỏe ~", Thu Quang vội vã lao tới dìu.  

             "Kệ tao!", ông cụ Thu lúc này đã giận tím mặt, đẩy mạnh Thu Quang ra. Ông ta trợn mắt nhìn Thu Mộc Doanh hỏi: "Cái đồ khốn kiếp vô dụng này, nói, thuật lại toàn bộ nội dung đàm phán hôm nay. Tại sao tập đoàn Hồng Kỳ lại hủy bỏ hợp đồng?"  

             Ông cụ Thu giận điên người, toàn thân run lẩy bẩy rồi giận dữ gầm lên với Thu Mộc Doanh.  

             Hợp đồng trị giá năm mươi triệu tệ nếu ký được thì bất luận là tài chính hay địa vị của nhà họ Thu đều sẽ lên một tầm cao mới. Nhưng hiện giờ, miếng ăn đến miệng mà Thu Mộc Doanh còn làm rơi?  

             Ông cụ Thu sao mà không tức điên lên cho được?  

             Thu Mộc Doanh sợ đến nỗi mặt trắng bệch ra, không dám giấu giếm. Cô ta sợ hãi đáp: "Ông nội, không thể trách cháu được. Tập đoàn Hồng Kỳ vốn không cho cháu cơ hội".  

             "Bọn... Bọn họ nói, tập đoàn Hồng Kỳ chỉ đàm phán với mình Thu Mộc Trân. Còn những người khác tới thì miễn đàm phán".  

             Cái gì?  

             Đám người nhà họ Thu nghe thấy tin này thì đều run rẩy.  

             Ông cụ Thu càng run rẩy hơn nữa, ngã xuống chiếc ghế đằng sau, gương mặt già nua trắng bệch như một tờ giấy.  

             _________  

             _________  

             "Anh, là anh sao?"  

             "Bao nhiêu năm không gọi cho nhau được lấy một cuộc điện thoại, hôm nay mặt trời mọc ở đằng Tây hay sao? Lại còn gọi điện thoại cho nhà em cơ đấy".  

             "Hóa ra anh vẫn còn nhớ mình có một cậu em thứ ba à?"  

             "Cái gì? Bảo Mộc Trân nghe điện thoại ư?"  

             "Thế thì phải xin lỗi anh rồi, Mộc Trân đổ bệnh rồi, không nghe điện thoại của ai hết".  

             "Thay em xin lỗi bố một câu. Anh yên tâm, đợi con bé khỏi bệnh rồi, em sẽ lập tức bảo nó gọi điện cho ông nội".  

             ....  

             "Chị dâu à, ha ha ha, hai chị em mình lâu lắm không hàn huyên rồi nhỉ".  

             "Em vẫn khỏe, chị không cần lo lắng đâu".  

             "Cái gì, chị cũng muốn tìm Mộc Trân sao?"  

             "Mộc Trân có lẽ đã ngủ rồi nên không biết chị gọi".  

             "Chị chịu khó đợi con bé ngủ dậy sẽ gọi lại nhé?"  

             "Bố đang ở bên cạnh sao, thôi em không nói chuyện với bố đâu. Chị gửi lời bảo em chào bố là được".  

             "Ha ha ~ Cúp máy đây, cúp máy đây".  

             .....  

             Trong khu dân cư Liễu Nguyên.  

             Chỉ trong có một lúc mà Hàn Lệ đã nhận được biết bao nhiêu cuộc điện thoại. Đám họ hàng trước giờ vẫn khinh thường nhà bà ta tự nhiên hôm nay lại thi nhau gọi tới. Ban đầu bà ta và Thu Lỗi còn hoảng hốt tưởng con gái mình lại gây họa gì, mãi về sau họ mới biết được, hóa ra là do Thu Mộc Doanh đã làm đổ bể phi vụ hợp tác với Hồng Kỳ nên giờ bọn họ mới thi nhau đến tìm Thu Mộc Trân để cô đi đàm phán lại.  

             "Ha, nếu sớm biết vậy thì sao ban đầu còn?"  

             "Coi Mộc Trân nhà chúng ta là cái gì chứ? Nô lệ của nhà họ Thu các người sao? Thích thì gọi đến không thích thì xua đi hả?"  

             "Việc hỏng rồi mới nghĩ đến Mộc Trân nhà tôi, lúc đầu các người đối xử với nó thế nào chứ?"  

             "Làm hỏng việc lại để con tôi đi dọn dẹp hậu quả sao?"  

             "Mơ đi nhé!"  

             Trong phòng, Hàn Lệ hai chân vắt chéo vừa cắn hạt dưa vừa đắc ý hừ một tiếng, trong lòng cảm thấy rất thoải mái.  

             "Được rồi, cứ làm giá sương sương thôi, đừng chọc cho bố giận thật", Thu Lỗi lúc này lại hơi lo lắng, sợ bố mình lại nổi giận.  

             "Cái gì mà sương sương? Con gái chúng ta chịu nhiều uất ức như vậy, sao mà sương sương cho được?"  

             "Thu Lỗi tôi nói cho ông biết, ông đừng có nhúng mũi vào việc này, để tôi xem bố ông với đám người đó dám làm gì?"  

             Hàn Lệ hứ một cái rồi mỉm cười.  

             Lúc này lại có một cuộc gọi nữa.  

             Hàn Lệ ngó xem ai gọi tới.  

             Má nó, ông cụ Thu đích thân gọi tới.  

             Xem ra bọn họ phen này quả thực là đứng ngồi không yên rồi.  

             Hàn Lệ lập tức nhấc máy, cười rồi hỏi với vẻ niềm nở: "Bố, dạo này bố có khỏe không?"  

             "Mộc Trân ốm thật rồi, không phải nó cố ý không đến công ty đâu".  

             "Cái gì, bố muốn đến thăm nó ư?"  

             "Sao có thể như vậy được, nó là phận con cháu sao có thể để bố làm vậy chứ?"  

             "Bố đừng đến đây. Hơn nữa, hiện giờ Mộc Trân không có nhà, hôm qua nó đã đi Giang Hải rồi".  

             "Khi nào nó về con nhất định sẽ bảo nó tới gặp bố ngay".  

             ....  

             __________  

             __________  

             Nhà cũ của nhà họ Thu.  

             Tất cả đám người đang ngồi trong phòng họp sắc mặt đều xám xịt.  

             Thu Quang mặt như đưa đám, ông cụ Thu cũng không khá khẩm gì hơn.  

             Ông cụ Thu vừa gọi điện cho Hàn Lệ, còn gọi điện cho Mộc Trân thì hoặc là không trả lời hoặc là đang tắt máy.  

             "Hứ, Thu Mộc Trân này giờ đủ lông đủ cánh rồi!"  

             "Đến điện thoại của ông nó mà cũng dám không nghe?"  

             "Còn cả Hàn Lệ cũng đang cố tình đùa cợt chúng ta. Chả được tích sự gì mà cũng cao giá quá!"  

             Thu Quang hiện giờ tức muốn nổ tung, đập bàn quát.  

             Những người khác cũng im lặng không nói gì, nhất là hai mẹ con Vương Xảo Ngọc đều im thin thít, cả nhà bà ta đều chỉ biết ngồi đó giương mắt nhìn.  

             "Sao lại không nói gì nữa?"  

             "Câm hết rồi hả?"  

             "Lúc cướp công lao thì tích cực lắm cơ mà? Giờ có chuyện thì lại câm như hến vậy!"  

             Ông cụ Thu gầm lên khiến hai mẹ con Vương Xảo Ngọc lúc này xấu hổ đến nỗi chỉ mong có cái lỗ nẻ nào để chui xuống.  

             "Bố, giờ chúng ta phải làm sao? Mộc Trân không nghe điện thoại", Thu Quang lo lắng hỏi.  

             Ông cụ Thu hừ lạnh một tiếng, nói: "Còn làm thế nào được nữa? Chuẩn bị xe đến nhà thằng Ba một chuyến xem Mộc Trân thế nào. Đúng rồi, nhà mình còn đồ gì quý hiếm cũng gói cả đi".  

             Ông cụ Thu cũng hết cách, đơn hàng này nhà họ Thu không thể để mất, cho nên ông ta đành phải xuống nước, đích thân đến nhà nhờ Thu Mộc Trân giải quyết việc này".

Advertisement
';
Advertisement