"Cái gì?"  

             "Mộc Trân thực sự đi Giang Hải sao?"  

             Khu dân cư Liễu Nguyên.  

             Ông cụ Thu đưa theo mấy người Thu Quang tới nhà Thu Mộc Trân. Sau khi biết tin Thu Mộc Trân thực sự đã tới Giang Hải, ông cụ Thu không khỏi kinh ngạc.  

             "Đúng vậy, nó mới đi lúc sáng. Bà ngoại nó sắp mừng thọ sáu mươi tuổi nên con bảo Mộc Trân thay con tới đó chúc thọ bà ngoại", Hàn Lệ vội vã đáp. Lúc này, bà ta cũng có chút hoảng hốt vì không thể ngờ ông cụ Thu thực sự lại tìm đến tận đây.  

             "Mấy ngày nữa nó mới về?", ông cụ Thu cau mày lại, sắc mặt vô cùng khó coi.  

             Đúng là họa vô đơn chí mà, tự dưng lại kéo nhau đi hết vào cái lúc nước sôi lửa bỏng thế này.  

             "Cái này không thể nói trước. Ít thì bảy ngày, nhiều thì mười ngày nửa tháng. Có điều nếu bố có việc muốn tìm Mộc Trân thì con sẽ cố bảo nó về sớm", Hàn Lệ đáp.  

             "Ừm, con bảo Mộc Trân là nhà có việc nhờ nó, bảo nó mừng thọ bà ngoại xong thì lập tức quay trở về", nói dứt lời, ông cụ Thu cũng không ở lại lâu mà quay lưng chuẩn bị đi về.  

             "Bố, những thứ này bố mang về cả đi. Bình thường chúng con cũng chẳng bao giờ mua được cho bố cái gì, sao chúng con có thể nhận những thứ này được". Hàn Lệ nhìn những thứ đắt đỏ nào rượu Mao Đài, nào hàng nhập khẩu mà ông cụ Thu mang tới rồi giả vờ khách sáo.  

             Ông cụ Thu trầm giọng hừ một tiếng, đáp: "Không phải cho con, là cho Mộc Trân. Sau khi nó trở về, lập tức bảo nó đến chỗ bố".  

             Một lát sau, hai vợ chồng Hàn Lệ tiễn đoàn người kia về.  

             "Ha ha ha~"  

             "Thu Lỗi, bố ông hôm nay chơi lớn thật. Bình rượu Mao Đài kia cũng phải mấy nghìn tệ, lại còn sữa nhập khẩu đều mang tới cho con gái chúng ta".  

             Trong căn phòng, Hàn Lệ đang trưng ra vẻ mặt hám tài. Nhìn những món đồ mà ông cụ Thu mang tới, bà ta mê mẩn sung sướng không rời.  

             Nhưng ngược lại Thu Lỗi cảm thấy trong lòng có chút khó chịu, ông ta nói: "Tiểu Lệ, hay là chúng ta gọi Mộc Trân về đi. Tôi thấy bố đang có việc gấp thực sự".  

             "Không được, lần này đi Giang Hải liên quan đến việc chung thân đại sự của Mộc Trân. Còn có chuyện gì quan trọng hơn được nữa?", Hàn Lệ gạt phắt đi luôn.  

             "Bố, Mộc Trân đã đi Giang Hải, giờ chúng ta phải làm thế nào?", trên đường trở về Thu Quang bực bội hỏi ông cụ Thu.  

             "Còn thế nào được nữa, đành phải đợi thôi".  

             "Nhưng nếu thời gian kéo dài, nhỡ đâu đơn hàng của Hồng Kỳ bị công ty khác cướp mất thì chúng ta khóc cũng không kịp nữa", Thu Quang ảo não nói.  

             "Nếu không thì sao? Con nói xem phải làm thế nào? Nếu con có bản lĩnh thì đi mà đàm phán với người ta?", ông cụ Thu cũng giận đến nỗi run lẩy bẩy, nắm tay siết chặt.  

             Hiện giờ ông ta cũng hối hận lắm mà không biết làm thế nào.  

             Nếu sớm biết kết cục sẽ thế này thì ban đầu dù đánh chết ông ta cũng sẽ không nghe lời dụ hoặc của mẹ con Vương Xảo Ngọc mà không cho Thu Mộc Trân phụ trách hợp đồng này nữa.  

             Trong lúc ông cụ Thu còn đang ân hận thì vợ chồng Diệp Phong và Thu Mộc Trân đã tới Giang Hải.  

             "Không hổ danh là tỉnh lị của Giang Đông, em nhìn nơi này mà xem, những thành phố nhỏ như Vân Châu không thể nào so sánh được".  

             Diệp Phong tay xách túi lớn túi bé, vừa đi vừa cảm thán.  

             Hai bên đường là những chốn ăn chơi xa hoa lộng lẫy, những cao ốc chọc trời xuyên thẳng vào mây. Đó là một thành phố phồn hoa vô cùng.  

             "Ngậm miệng lại đi, anh không nói thì người ta cũng không nghĩ anh bị câm đâu".  

             Cảm nhận được ánh mắt dè bỉu như nhìn những kẻ nhà quê của những người xung quanh, Thu Mộc Trân thấy vô cùng xấu hổ nên quở trách Diệp Phong.  

             Sớm biết thế này đã không đưa anh theo.  

             Vào lúc hai người đang nói chuyện thì phía trước có hai chiếc xe ô tô tiến tới.  

             Trong đó có một chiếc Buick màu đỏ, còn đằng sau là một chiếc BMW.  

             "Chị họ, cuối cùng chị cũng tới rồi".  

             Cửa xe mở ra, một cô gái xinh đẹp thanh tú, trang điểm tinh tế bước xuống. Sau khi nhìn thấy Thu Mộc Trân thì lập tức ôm lấy cô.  

             Cô gái trẻ này tên là Hàn Phi Phi, là con gái cậu của Thu Mộc Trân. Cô gái này nhỏ hơn Thu Mộc Trân một hai tuổi.  

             "Phi Phi, em càng ngày càng xinh đẹp" nhìn thấy cô em họ này, Thu Mộc Trân cũng vui vẻ ra mặt.  

             Hàn Phi Phi cười khanh khách đáp: "Chị họ đừng trêu em, nhà họ Hàn chúng ta ai chẳng biết nếu nói về nhan sắc thì không ai vượt qua được chị".  

             "Đúng rồi, chị họ, em giới thiệu với chị một người bạn. Anh ấy tên là Tôn Vũ Hào, là một chàng trai đạt đủ cả ba tiêu chuẩn cao ráo, giàu có, đẹp trai. Anh ấy không chỉ giàu có mà cũng rất có tài, hiện giờ đã làm tới chức tổng giám đốc dẫn dắt cả một doanh nghiệp đáng giá hàng chục tỷ", Hàn Phi Phi vừa nói vừa kéo Thu Mộc Trân về phía trước.  

             Còn Diệp Phong đang đứng bên cạnh thì Hàn Phi Phi còn chẳng thèm liếc nhìn lấy một cái.  

             "Xin chào, tôi là Tôn Vũ Hào, bạn của Phi Phi. Từ lâu đã nghe Phi Phi luôn miệng nói cô ấy có một người chị họ đẹp hơn hoa. Hôm nay được chính thức gặp mặt mới nhận ra cụm từ 'đẹp hơn hoa' vẫn chưa đủ để miêu tả vẻ đẹp của em". Lúc này, Tôn Vũ Hào bước xuống từ chiếc BMW, anh ta ăn vận bảnh bao, khí chất phi phàm, tướng mạo cũng vô cùng anh tuấn. Anh ta nhếch mép mỉm cười nho nhã, đồng thời tặng Thu Mộc Trân đóa hoa tươi trong tay mình.  

             Thu Mộc Trân thoáng chốc đỏ mặt, sau đó vội vã từ chối: "Tôn tiên sinh khách sáo rồi. Hoa này tôi không thể nhận".  

             "Tại sao lại không nhận? Em xem hoa này đẹp biết bao, có điều so với em thì vẫn còn kém xa", Tôn Vũ Hào khí chất nho nhã, khẽ mỉm cười.

Advertisement
';
Advertisement