Diệp Phong nhìn thấy cảnh này thì trợn tròn mắt lên.
Má nó!
Coi mình như không tồn tại sao?
Dám tà lưa với vợ mình?
Diệp Phong không thể ngồi im được nữa, anh bước tới lạnh lùng nói: "Đúng vậy, hoa này nhìn bên ngoài thì có vẻ rất đẹp nhưng ai mà biết bên trong đã tàn hay chưa? Cũng như một số người nhìn thì nho nhã nhưng bản chất không được như vậy. Ai mà biết được dưới cái vỏ bóng bẩy kia là một tâm hồn như loài dã thú".
"Hả?", Tôn Vũ Hào lập tức cau mày lại.
"Mẹ kiếp, ông chú nhà quê nào đây? Còn không mau cút đi!", thấy Diệp Phong đột nhiên xông vào phá đám, Hàn Phi Phi vô cùng tức tối quát lên.
"Phi Phi, không được vô lễ. Đây là anh rể em", Thu Mộc Trân nói nhỏ.
Cái gì?
"Anh... Anh rể?"
Hàn Phi Phi lập tức thần người ra, nhìn Diệp Phong trước mặt như nhìn thấy quỷ. Quả thực là không thể nào ngờ tới.
"Chị họ, đây chính là người chồng tới ở rể của chị đấy à?"
"Từ đầu đến chân là hàng chợ, nhìn là biết là một gã nhà quê".
"Chị họ, sao chị lại nghĩ không thông mà gả cho loại người như thế này chứ?"
"Chẳng trách bác gái cứ giục chị ly hôn".
"Nghe lời em, mau ly hôn với tên nhà quê này đi!"
Hàn Phi Phi tỏ vẻ coi thường, dè bỉu ra mặt. Mặc dù đã sớm nghe tin chị họ mình gả cho một kẻ không tiền không quyền lại còn tới ở rể. Nhưng thật không ngờ, ông 'anh rể' này lại còn khó ưa đến mức này.
"Được rồi, Phi Phi, em bớt nói vài câu đi. Bọn chị về trước đây, bà còn đang đợi", Thu Mộc Trân không muốn tiếp tục nói về Diệp Phong nữa nên vội vã giục đi về nhà.
"Được rồi được rồi, chúng ta về rồi nói chuyện tiếp".
Hàn Phi Phi nói rồi cho Thu Mộc Trân lên xe của mình.
"Tôi đã cho anh lên chưa? Xuống xe, tôi vừa mới thay nội thất xe, anh đừng có làm bẩn", thấy Diệp Phong cũng định lên xe theo thì Hàn Phi Phi đột nhiên giận dữ quát.
Sau đó Hàn Phi Phi đóng cửa xe cái rầm, mặc xác Diệp Phong rồi lái xe đưa Thu Mộc Trân đi khỏi đó.
"Ơ, Phi Phi, Diệp Phong còn chưa lên xe mà?", Thu Mộc Trân vội nhắc.
Hàn Phi Phi cười đáp: "Chị họ, không sao đâu, chẳng phải còn anh Vũ Hào nữa sao. Vũ Hào sẽ cho anh ta đi nhờ thôi. Người lớn như vậy rồi, không có chuyện gì đâu".
Hai người họ đi xa dần.
Lúc này, ở chỗ cũ chỉ còn lại Tôn Vũ Hào và Diệp Phong.
Bên đường, Tôn Vũ Hào dựa vào cửa xe, một tay đút túi một tay châm thuốc hút. Anh ta nhìn Diệp Phong với ánh mắt khinh bỉ, cười nhạt nói: "Uổng công tôi tưởng người đàn ông của Mộc Trân là nhân vật lớn thế nào. Bây giờ xem ra chỉ là một tên nhà quê ít học".
Diệp Phong cau mày đáp: "Mộc Trân là cái tên để anh gọi đấy à?"
Tôn Vũ Hào cười nhạt đáp: "Sớm muộn cũng trở thành của tôi thôi".
"Hơn nữa, khuyên anh một câu. Nếu anh thức thời thì biết điều mà tự rời xa Mộc Trân. Người phụ nữ như Mộc Trân không thể nào đi với loại cặn bã như anh được".
"Trong mắt tôi, anh còn không bằng một cái tàn thuốc".
Nói dứt lời, Tôn Vũ Hào dập luôn điếu thuốc trong tay. Tàn thuốc rơi xuống đất, anh ta lấy chân giẫm lên thật mạnh.
"Đúng rồi, trước khi rời đi phải khiến anh tuyệt vọng một chút. Nhìn thấy tòa nhà bên kia chưa? Tòa nhà cao nhất Giang Hải là do nhà tôi xây".
"Còn nữa, nhìn lên đi, biển quảng cáo đó có bốn chữ rất to là ‘tập đoàn chục tỷ' không? Nhà tôi đó".
"Ha ha ~"
Tôn Vũ Hào cười lớn, sau đó không thèm để ý đến Diệp Phong nữa. Anh ta mở cửa, khởi động xe, chiếc BMW nghênh ngang rời đi.
Trong đêm tối chỉ còn lại Diệp Phong bơ vơ đứng giữa thành phố Giang Hải này.
Một hồi lâu sau, Diệp Phong lắc đầu cười.
Thật không biết chàng thiếu gia 'cao - phú - soái' kia lấy đâu ra sự tự tin này?
"Trong mắt các người, kẻ mặc toàn đồ hiệu, đi xe sang thì chính là kẻ giàu có. Giám đốc công ty, gia sản chục tỷ thì chính là trẻ tuổi tài cao".
"Nhưng các người không biết, trong mắt tôi thì ngồi xe sang đã sao, gia sản chục tỷ đã sao?"
"Bảy năm trước, cả Giang Hải này đã nằm trong lòng bàn tay Sở Thiên Phong này. Không lâu nữa, cả cái Giang Đông này cũng sẽ bị tôi thu phục!"
"Đến lúc đó, đừng nói là chục tỷ, dù có hàng trăm tỷ nghìn tỷ thì cũng chẳng là gì đối với tôi!"
Trời đêm tịch mịch, ánh trăng của Giang Hải đẹp mê người ~"