Giang Hải.
Sau khi mấy người Tôn Vũ Hào rời đi, Diệp Phong không hề vội vã đi tìm Thu Mộc Trân.
Anh quay đầu lại nhìn về phía sau một lát, có một nhân viên vệ sinh vừa dọn xong rác đang lên xe rời đi, một người đàn ông cầm tập tài liệu hét vào trong điện thoại. Dưới ngọn đèn đường còn có một đôi tình nhân trẻ đang hôn nhau say đắm. Con đường xe đi lại như mắc cửi, những tòa cao ốc cao chót vót và màn đêm yên bình tĩnh lặng vừa bình thường lại vừa khác thường.
Diệp Phong cau mày lại.
Đúng lúc này, Diệp Phong nhận được điện thoại của ông Hàn: "Cậu chủ, hành tung của cậu hình như đã bị bại lộ. Trong gia tộc có người đang âm thầm ra tay với cậu".
Diệp Phong gật đầu, khẽ mỉm cười đáp: "Thật không ngờ bọn họ đến nhanh như vậy".
"Cậu chủ, có cần tôi cho Đồng Sơn đến chỗ cậu không? Tôi lo cho an toàn của cậu", giọng ông Hàn đầy vẻ lo lắng.
Diệp Phong ngược lại chỉ khẽ cười, đáp: "Không cần đâu. Mười năm trước, bọn họ không trừ khử được tôi chứ nói gì là hiện tại. Vừa hay, bổn thiếu gia đây cũng bao nhiêu năm chưa thấy cảnh đổ máu rồi".
Ánh mắt Diệp Phong sắc lạnh, sau đó rẽ vào một khúc quanh trước mặt, đi thẳng vào một quán rượu gần đó.
"Anh đến rồi".
"Ngồi đi, tôi đã chờ anh nửa tiếng rồi".
Thế nhưng thật không ngờ, Diệp Phong vừa bước vào quán rượu thì bên tai đã vọng đến giọng nói lạnh lùng của một người phụ nữ.
Người phụ nữ đó để tóc dài, cũng có thể coi là xinh đẹp. Đôi tất đen càng tôn lên làn da trắng và đôi chân dài, cô ta trang điểm khá đậm.
Diệp Phong chẳng buồn khách sáo, nếu người ta đã tới chào hỏi thì anh cứ ngồi xuống thôi.
"Thời gian của tôi có hạn, cũng không muốn lòng vòng với anh. Tôi sẽ vào đề luôn".
"Nếu không phải vì nể mặt chú Ba tôi thì hôm nay tôi sẽ không tới, càng không có chuyện đồng ý gặp anh", người phụ nữ tóc dài nói với giọng vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo. Như thể sự có mặt của cô ta tại đây chính là một ân huệ lớn đối với Diệp Phong vậy.
"Nhưng dù gì cũng đã đến rồi, tôi sẽ nói rõ mọi chuyện luôn".
"Đầu tiên, chồng tương lai của tôi phải học trường danh giá, sự nghiệp thành công, thu nhập hàng năm ít nhất phải năm trăm nghìn tệ. Bố mẹ ít nhất cũng phải tốt nghiệp cấp ba, có công việc ổn định, tốt nhất là nhân viên đơn vị, xí nghiệp nào đó.
"Thứ hai, ít nhất phải có một căn nhà ở trung tâm thành phố Giang Hải. Hơn nữa giấy tờ nhà phải viết tên tôi".
"Thứ ba, phải có một chiếc xe sang giá không dưới năm trăm nghìn tệ đứng tên mình. Sau khi kết hôn cũng phải mua cho tôi một chiếc giống vậy ngay lập tức".
"Cuối cùng, không được phép quản việc tôi ra ngoài chơi với bạn bè là nam giới. Mặc dù tôi đã gả cho anh nhưng tuyệt nhiên không phải tài sản thuộc sở hữu của anh".
"Những thứ này anh có không? Những việc này anh có làm nổi không?", người phụ nữ tóc dài lạnh lùng nhìn Diệp Phong, gương mặt đầy vẻ chán ghét và giễu cợt.
Diệp Phong chẳng nói chẳng rằng, chỉ cúi đầu uống trà.
"Sao lại không nói gì?", người phụ nữ kia tiếp tục cười nhạo: "Nếu đã như vậy thì tôi sẽ nói hộ anh luôn".
"Anh chẳng qua chỉ tốt nghiệp trường dạy nghề, xuất thân nông thôn, hiện làm việc ở một chỗ tồi tàn, mỗi tháng lương mọn được bốn nghìn năm trăm tệ. Bố mẹ lại còn là nông dân, dù có bán hết tài sản đi cùng lắm cũng chỉ trả được tiền đặt cọc nhà. Còn chiếc xe sang mà tôi nói thì anh có thể có được, nhưng là trong mơ".
"Một tên hôi thối bốc mùi không tiền không quyền như anh mà cũng muốn cưới tôi?"
"Lại còn nài nỉ chú Ba tôi mai mối cho. Một gã quê mùa như anh mà cũng dám mơ?"
Người phụ nữ cười lạnh nhìn Diệp Phong. Trên mặt cô ta hiện rõ vẻ trịch thượng còn trong bụng thì đầy chán ghét và chê bai.
Vốn dĩ những người đàn ông có điều kiện như thế này, cô ta còn không muốn liếc nhìn chứ đừng nói là gặp mặt nói chuyện.
Nhưng bố mẹ người đàn ông trước mắt này lại không ngừng dính lấy chú Ba của cô ta, nằng nặc đòi sắp xếp cho hai người gặp mặt.
Cho nên cô ta cũng chẳng còn cách nào khác, đều là họ hàng với nhau, cô ta không thể không nể mặt chú Ba mà đến gặp mặt một lần.
Diệp Phong nghe thấy những lời này thì cũng đã hiểu ra.
Xem ra, cô gái trước mặt này nhận nhầm anh với người hôm nay hẹn cô ta tới xem mắt.
Có điều Diệp Phong cũng chẳng buồn giải thích, chỉ cười nhẹ đáp: "Cô nói nhiều quá, nhưng tôi chỉ hỏi cô một câu. Cô có phải là trinh nữ không?"
"Tôi ~", chỉ một câu của Diệp Phong đã khiến cô gái xinh đẹp đằng trước mặt đỏ bừng lên. Cô ta há miệng nhưng không thốt ra được lời nào.
Cuối cùng, cô ta thẹn quá hóa giận, chỉ vào mặt Diệp Phong quát lớn: "Anh là cái đồ thô lỗ ngu si!"
"Một tên nhà quê thối tha không có lấy một xu dính túi!"
"Lần đầu tiên tôi đi xem mắt mà có người hỏi vô duyên như vậy!"
Cô gái tóc dài kia chột dạ mắng.
Diệp Phong chẳng thèm quan tâm đến cô ta, lắc đầu cười. Từ phản ứng của cô ta, Diệp Phong đã thừa biết đáp án.
Cô gái trang điểm kiều diễm trước mặt này e rằng đã có kinh nghiệm chinh chiến hàng trăm trận ấy chứ.
"Vẫn là vợ mình tốt nhất".