Chương 556: Trận chiến quyết tử
“Điều đó không thể nào xảy ra được!”
Ma tướng mặc giáp bạc hoảng sợ.
Trong mắt hắn, vương tử Lệ Ma là vô địch. Dù phải đối đầu với một Thiên Quân Nguyên Anh, vương tử của chúng cũng có thể chống lại một chút, không hề rơi vào thế yếu. Tuy tu vi của Diệp Thành mạnh mẽ nhưng cũng chưa tiến vào cảnh giới Nguyên Anh, thế mà lại có thể chém vương tử Lệ Ma!
Bao gồm Nam Tuyệt cũng phải há hốc mồm.
Đây chính là một vương tộc mang huyết mạch vương tộc Lệ Ma, tổ tiên của lão ta từng quan sát một Đại năng tộc Lệ Ma trong tinh vực. Thiên phú đáng sợ như thế lại bại bởi Diệp Thành, thế Diệp Thành mạnh cỡ nào chứ?
“A!”
Trong hố to, một tiếng thét rung trời vang lên.
Một luồng sáng màu đen phóng lên trời, vương tử Lệ Ma trong tình trạng thảm thiết xuất hiện. Khóe miệng chảy máu, giáp sắt đã không còn che chắn được toàn thân, vết kiếm dày đặc, thậm chí sừng cũng bị gãy. Diệp Thành thiêu đốt Kim Đan để đánh một chiêu, uy thế đúng là chấn động trời đất, xấp xỉ Nguyên Anh.
Nhưng vương tử Lệ Ma không tức giận mà còn mỉm cười: “Nhân tộc, thiêu đốt năng lượng hạch tâm trong cơ thể thì còn có thể tấn công bao nhiêu lần nữa?’
“Dù Kim Đan hao hết thì sao? Hôm nay ta vẫn phải chém...”
Diệp Thành nhướng mày, trong mắt lóe lên tia sáng trong trẻo lạnh lùng, không hề dao động. Đối với Diệp Thành thì dù năng lượng hao hết, dù Kim Đan tiêu tan thì đã sao? Cùng lắm thì thêm ba, bốn năm khổ tu thôi. Chỉ cần cho anh ba năm, anh hoàn toàn có thể ngưng tụ Kim Đan thần đạo.
“Bùm!”
Quanh người Diệp Thành có hai luồng hào quang màu tím và xanh quấn quýt không tna, nó biến thành một cầu vồng rồi lại phóng về phía vương tử Lệ Ma.
Vương tử Lệ Ma điên cuồng hét lên, quanh thân gã tràn ra từng luồng sáng màu đen, biến thành khí kình như của rồng
Chiến giáp Thiên Ma tỏa ra ma quang u ám, hơi thở đáng sợ dần dâng lên. Trong cơ thể vương tử Lệ Ma như có ngọn lửa màu đen không ngừng thiêu đốt, cung cấp nguồn năng lượng khổng lồ. trước luồng năng lượng này, dù là Nam Tuyệt hay ma tướng mặc giáp bạc thì hai bên đều chênh lệch rất xa.
“Kim đan có chín cấp bậc, mỗi cấp bậc cách nhau một tầng trời. Nhưng trong truyền thuyết, trên kim đan nhất phẩm còn có thần đan. Một khi ngưng tụ thành Kim Đan tuyệt phẩm, huyết mạch thiên phú có thể so với cả đời sau của thần thú. So với họ, huyết mạch Lôi Giao của mình ngưng tụ tới đại thành vẫn còn thua xa”.
Nam Tuyệt ngửa đầu nhìn, trên môi là nụ cười khổ.
Pháp môn ngưng tụ Kim Đan tuyệt phẩm được nắm chặt trong tay các thiên tông tối cao và thế gia vạn năm. Còn về Kim Đan tuyệt phẩm thì càng thêm mơ hồ, ngay cả Nam Tuyệt cũng chưa từng gặp.
Xét tu vi, cảnh giới, Nam Tuyệt và vương tử Lệ Ma thật ra cũng xấp xỉ, cả hai đều là Xuất Khiếu đỉnh phong.
Nhưng phẩm cấp Kim Đan sẽ quyết định thực lực của họ, khác nhau như trời và đất. Một vị Kim Đan nhất phẩm và một vị Kim Đan cửu phẩm sẽ hơn kém nhau gấp chín lần về pháp lực. Mà Kim Đan tuyệt phẩm thì càng phóng đại nhiều hơn nên dù khổ tu cả đời, thành Nguyên Anh thì Nam Tuyệt cũng chưa chắc có thể đè ép vương tử Lệ Ma.
Nếu không phải có chênh lệch lớn như thế thì Diệp Thành cần gì áp chế bản thân lâu như vậy chỉ vì ngưng tụ Kim Đan thần đạo?
“Ầm ầm!”
Hư không rung chuyển, trời trăng cũng lắc lư.
Hai người va chạm, ngay lúc ấy, sức mạnh của Diệp Thành của Diệp Thành rõ ràng đã yếu hơn trước. Nhưng kiếm Độc Hỏa Công Tâm trong hư không kéo thành một vòng cung kỳ diệu, đánh ra từ một góc không thể tin nổi, ngưng tụ thành từng luồng kiếm vực màu vàng, bổ ra không trung, chia làm những không gian khác nhau.
Vương tử Lệ Ma càng đánh càng thấy sợ, tộc Lệ Ma dùng chiến đấu để nổi tiếng, cận chiến là đứng top một top hai trong vũ trụ. Dù là tộc Tu La trong truyền thuyết thì cũng chỉ xấp xỉ với tộc Lệ Ma mà thôi. Nhân tộc tu tiên dù có pháp bảo thần thông kỳ diệu nhưng so võ thì kém xa tộc Lệ Ma.
“Sao có thể như vậy? Hắn chỉ là một tên người Địa Cầu, sao có võ đạo cao thâm tới thế? Nó đã rất gần với tiên phép. Chỉ có trong lời đồn, sừng sững trong vũ trụ, chỉ ở thánh địa hơn trăm nghìn năm cổ xưa mới có một vài kiếm thuật như thế”.
Vương tử Lệ Ma vô cùng kinh ngạc.
“Cửu Huyền Phi Kiếm!”
Một kiếm của Diệp Thành chém ra, trong giây lát biến thành chục nghìn kiếm mà chục nghìn kiếm này lại tụ về một kiếm chỉ trong tích tắc. Giờ đây, kiếm Độc Hỏa Công Tâm như Chu Tước bay lượn Cửu U, chẻ ra hỗn độn, xông thẳng lên Thiên giới.
“Bùm...”
Một kiếm này vô cùng kỳ diệu, đánh ra từ một góc độ không thể tin nổi như linh dương húc sừng, không thể tìm ra dấu vết. Vương tử Lệ Ma càng ngày càng không chống đỡ nổi, kiếm Trảm Thiên lập tức bị chém nứt, bóng kiếm sắc bén sượt qua người gã.
“Răng rắc!”
Cơ thể vương tử Lệ Ma trực tiếp bị kiếm khí sắc bén kia chém thành hai phần.
ở trán của gã có một đường máu, đường máu này kéo dài từ đỉnh đầu tới bụng, tách ra ở giữa. Thậm chí chiến giáp Thiên Ma là tiên bảo cũng không thể bảo vệ nổi chủ nhân.
Nhưng sau một giây, một âm thanh chấn tai vang lên, hai nửa cơ thể vương tử Lệ Ma lại khép vào.
Giọng gã lạnh như băng, mang theo sự trào phúng:
“Nhân loại, cơ thể của tộc chúng ra rất nổi tiếng trong vạn giới. Bản tôn chỉ cách cảnh giới ma soái chỉ một bước ngắn, người không thể giết nổi ta đâu”.
Diệp Thành hơi nhíu mày, võ đạo tộc Lệ Ma mạnh tới mức làm người ta tuyệt vọng, nhưng càng khủng khiếp hơn chính là cơ thể. Nghe nói tu luyện tới cảnh giới ma soái thì có thể nhỏ máu sống lại, dù vương tử Lệ Ma chưa tới cấp bậc đó nhưng cũng đã cách không xa.
Hơn nữa, điều quan trọng là một kiếm kia của Diệp Thành vốn có thể chém thần hồn vương tử Lệ Ma thành tro bụi nhưng lại bị chiến giáp Thiên Ma chặn lại nên chỉ có thể bổ được cơ thể. Vết thương như thế chỉ là vết xước đối với vương tử Lệ Ma mà thôi.
“Lại đến đây!”
Diệp Thành thúc giục Tứ Tượng Huyền Công, trực tiếp biến thành một con Huyền Vũ lớn mười nghìn trượng, chân giẫm Huyện Minh, hắc thủy quanh thân cuộn sóng, thân là rùa và rắn kết hợp khống chế trời đất.
“Không ngờ là huyết mạch Huyền Vũ?”
Vương tử Lệ Ma cũng hơi giật mình nhưng rồi gã lại cười to: “Hay, hay lắm, nếu có thể tế một con hậu duệ Huyền Vũ cho Ma Thần vĩ đại thì người sẽ ban cho ta sức mạnh hơn cả ma soái!”
Ngay sau đó, cả người vương tử Lệ Ma nhoáng lên, cao mười nghìn trường, chống trời giẫm đất.
Vẻ ngoài khác người của gã càng thể hiện ra gã là Chân Quân tộc Lệ Na, vẩy đen phủ kín cả người, hai mắt màu đỏ máu lóe sáng, đôi cánh màu đen che khuyết không trung, lấp lóe tia sáng như kim loại.
“Ầm ầm!”
Hai người khổng lồ lại đụng nhau lần nữa.
Một kiếm của Diệp Thành chém ra, trong giây lát biến thành chục nghìn kiếm mà chục nghìn kiếm này lại tụ về một kiếm chỉ trong tích tắc. Giờ đây, kiếm Độc Hỏa Công Tâm như Chu Tước bay lượn Cửu U, chẻ ra hỗn độn, xông thẳng lên Thiên giới.
“Bùm...”
Một kiếm này vô cùng kỳ diệu, đánh ra từ một góc độ không thể tin nổi như linh dương húc sừng, không thể tìm ra dấu vết. Vương tử Lệ Ma càng ngày càng không chống đỡ nổi, kiếm Trảm Thiên lập tức bị chém nứt, bóng kiếm sắc bén sượt qua người gã.
“Răng rắc!”
Cơ thể vương tử Lệ Ma trực tiếp bị kiếm khí sắc bén kia chém thành hai phần.
ở trán của gã có một đường máu, đường máu này kéo dài từ đỉnh đầu tới bụng, tách ra ở giữa. Thậm chí chiến giáp Thiên Ma là tiên bảo cũng không thể bảo vệ nổi chủ nhân.
Nhưng sau một giây, một âm thanh chấn tai vang lên, hai nửa cơ thể vương tử Lệ Ma lại khép vào.
Giọng gã lạnh như băng, mang theo sự trào phúng:
“Nhân loại, cơ thể của tộc chúng ra rất nổi tiếng trong vạn giới. Bản tôn chỉ cách cảnh giới ma soái chỉ một bước ngắn, người không thể giết nổi ta đâu”.
Diệp Thành hơi nhíu mày, võ đạo tộc Lệ Ma mạnh tới mức làm người ta tuyệt vọng, nhưng càng khủng khiếp hơn chính là cơ thể. Nghe nói tu luyện tới cảnh giới ma soái thì có thể nhỏ máu sống lại, dù vương tử Lệ Ma chưa tới cấp bậc đó nhưng cũng đã cách không xa.
Hơn nữa, điều quan trọng là một kiếm kia của Diệp Thành vốn có thể chém thần hồn vương tử Lệ Ma thành tro bụi nhưng lại bị chiến giáp Thiên Ma chặn lại nên chỉ có thể bổ được cơ thể. Vết thương như thế chỉ là vết xước đối với vương tử Lệ Ma mà thôi.
“Lại đến đây!”
Diệp Thành thúc giục Tứ Tượng Huyền Công, trực tiếp biến thành một con Huyền Vũ lớn mười nghìn trượng, chân giẫm Huyện Minh, hắc thủy quanh thân cuộn sóng, thân là rùa và rắn kết hợp khống chế trời đất.
“Không ngờ là huyết mạch Huyền Vũ?”
Vương tử Lệ Ma cũng hơi giật mình nhưng rồi gã lại cười to: “Hay, hay lắm, nếu có thể tế một con hậu duệ Huyền Vũ cho Ma Thần vĩ đại thì người sẽ ban cho ta sức mạnh hơn cả ma soái!”
Ngay sau đó, cả người vương tử Lệ Ma nhoáng lên, cao mười nghìn trường, chống trời giẫm đất.
Vẻ ngoài khác người của gã càng thể hiện ra gã là Chân Quân tộc Lệ Na, vẩy đen phủ kín cả người, hai mắt màu đỏ máu lóe sáng, đôi cánh màu đen che khuyết không trung, lấp lóe tia sáng như kim loại.
“Ầm ầm!”
Hai người khổng lồ lại đụng nhau lần nữa.
Thần vực Huyền Vũ và Thần vực Lệ Ma liên tục gây ra chấn động. Vô số giọt nước Huyền Minh và ma khí Lệ Ma va chạm, trong trăm dặm quanh hai người đều biến thành hỗn độn, tiếng gào khóc thảm thương vang lên, hắc thủy cuộn trào.
“Bịch!”
Huyền Vũ vung một vuốt như muốn đánh sập cả Thái Sơn, mà vương tử Lệ Ma lại đập hai cánh trên không, người-kiếm hợp nhất, biến thành cầu vồng tỏa hào quang đen thoăn thoắt như rồng.
Hai người lại va chạm, thậm chí còn kịch liệt hơn trước, gần như là từng chiêu đều, mang theo máu, dùng mạng để đánh.
Tuy Huyền Vũ được cho là không pháp bảo nào có thể thương tổn như kiếm Trảm Thiên là tiên bảo, sắc bén đến tận cùng, có thể bổ ra cả hư không. Tuy cơ thể vương tử Lệ Ma mạnh mẽ nhưng cũng không ngăn được một vuốt của Huyền Vũ.
Hai người đều mang theo vết thương, thần huyết không ngừng rơi trong không trung, hư không bị đốt ra từng lỗ đen.
“Gào!”
Chiến tới cuối cùng, toàn thân Diệp Thành đẫm máu.
Tuy anh có thần thể đại thành nhưng vẫn còn cách Kim Đan thần đạo nửa bước, sự chênh lệch tu vi với vương tử Lệ Ma quá lớn. Một người là cảnh giới Kim Đan còn kẻ còn lại đã đạt tới Xuất Khiếu đỉnh phong.