Tiên Đế trùng sinh – Diệp Thành (Truyện full tác giả: Lam Phong)

Chương 582: Tinh Tà kiếm trận

"Đây có lẽ là do trùng hợp nhỉ..."

Bạch Vân Thường cúi đầu lặng lẽ nói. Diệp Thành có thể đánh bại người của các tiên môn là do cơ thể siêu mạnh, hoành hành vô địch cũng chỉ là dựa vào sức mạnh thô bạo mà thôi. Thần nữ của Bạch Vân Quán này không tin Diệp Thành còn là một đại sư về trận pháp, hơn nữa trình độ còn ngang với Thiên Quân.

"Đi theo tôi".

Diệp Thành bước lên bậc thang đầu tiên, Lục Tinh Hà lập tức đi theo ngay sau như một người hầu.

Những người khác của Sương Diệp lâu lập tức đi theo, Bạch Vân Thường và mấy người của Tiêu phủ hết cách cũng chỉ có thể đi theo.

Tinh Hà Kiếm Cung không hổ là do Thần Kiếm tôn giả mở ra. Cả Kiếm Cung đều được xây trên biển mây, hơn nữa pháp trận khổng lồ ẩn giấu nhìn từ ngoài vào hoàn toàn không thể phát hiện ra được.

"Nghe đồn rằng Thánh Thiên Cung - môn phái thượng cổ hàng đầu cũng được xây trên đỉnh mây. Nghe nói là do hậu duệ của Thiên đình thượng cổ tạo nên, trông y hệt chốn thần tiên, thế nên mới có thể danh chấn các tông môn thượng cổ".

Lục Tinh Hà quan sát phong cảnh xung quanh, cảm thán.

"Đúng vậy, Thánh Thiên Cung quả thực được xây trên nghìn trượng tầng mây, được chế tạo từ loại đá Phù Không được đặc chế. Cả thiên cung được tạo thành từ vô số pháp trận hợp thành một thể. Nó không chỉ là một cung điện mà còn là một tiên bảo siêu cấp, cho dù Thiên Quân đi vào cũng lành ít dữ nhiều".

Bạch Vân Thường lạnh nhạt nói.

Thần nữ Bạch Vân Quán này học thức uyên thâm, chỉ vài câu đã làm những người xung quanh tin phục.

Chỉ có Diệp Thành là chắp hai tay sau lưng. Anh thong dong đi đằng trước tiên, không hề để ý đến Bạch Vân Thường khiến vị thần nữ này khẽ nhíu mày.

"Chủ nhân, mau xem đi, đó là gì vậy?"

Aokawa Sayuri không chịu yếu thế, vội vàng mở lời muốn thu hút sự chú ý của Diệp Thành.

Mọi người ngẩng đầu nhìn thì thấy một cánh cổng cung điện lớn lơ lửng trước mặt. Đằng sau cánh cổng lớn là một quảng trường rộng lớn, mà hai bên cánh cổng có hai cây cột trụ bằng bạch ngọc cao mấy trượng, trên đó điêu khắc những bức phù điêu tinh xảo. Trên tấm hoành phi dùng kiểu chữ Triện viết bốn chữ lớn rồng bay phượng múa:

"Tinh Hà Kiếm Cung!"

"Nơi đây chính là Tinh Hà Kiếm Cung! Nghe đồn rằng Thần Kiếm tôn giả không chỉ dựng lên một lớp pháp trận biển mây bên ngoài Kiếm Cung mà còn để lại một kiếm trận trấn cung được hợp thành từ chín mươi chín thanh phi kiếm. Kiếm trận đó một khi có kẻ địch xâm nhập thì lập tức khởi động, uy lực vô biên, đủ để giết chết Chân Quân".

Bạch Vân Thường lạnh nhạt nói.

"Vậy phải làm thế nào?"

Những người của Sương Diệp lâu và Tiêu phủ nghe thế thì sắc mặt thay đổi.

Thần Kiếm tôn giả có thể chế tạo cung điện trên đỉnh mây, thuật pháp cao siêu đó đã vượt qua sự tưởng tượng của tất cả mọi người. Kiếm trận mà người để lại tất nhiên uy lực sẽ vô cùng mạnh mẽ.

"Nếu muốn phá giải kiếm trận này thì phải có đại sư kiếm tu đỉnh cao ở đây, dùng kiếm tâm cảm ứng pháp trận, tính toán suốt bảy bảy bốn chín ngày mới tính ra một con đường sống, mà các kiếm tu đỉnh cao trong tông môn thượng cổ hầu như đều ở Cổ Kiếm Môn..."

Bạch Vân Thường vừa nói vừa nhìn Diệp Thành với ánh mắt đắc ý.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, ý cô ta không phải nói rằng mọi người không thể nào vào Kiếm Cung được sao?

"Thế ư? Để tôi thử xem nào".

Diệp Thành chắp tay, hiên ngang đi vào.

Bạch Vân Thường nhíu mày, dường như muốn nhắc nhở nhưng cuối cùng lại không nói gì.

"Kệ đi, không đụng phải tường thì không biết quay đầu. Để anh ta hiểu rõ cái gì là uy lực của cường giả đỉnh cao thực sự đi! Để anh ta thôi cái điệu tự cho mình tu được thần thể bất diệt là có thể coi thường anh hùng trong thiên hạ".



Bạch Vân Thường nghĩ vậy.

"Cộp cộp".

Trong ánh mắt căng thẳng của mọi người, Diệp Thành nhàn nhã bước đi vào cánh cổng lớn của Kiếm Cung.

Một tiếng "cách cách" vang lên.

Chín mươi chín thanh kiếm cắm trên quảng trường dài bảy tấc, một thanh trong đó được kích hoạt, nó biến thành một luồng sáng rực rỡ bay đến chỗ Diệp Thành. Diệp Thành không thèm để tâm, chỉ búng tay một cái là đã tiện tay búng bay thanh phi kiếm đó đi.

Nhưng không ngờ anh vừa làm vậy, chỉ trong nháy mắt đã chọc giận tất cả các thanh phi kiếm.

"Ong ong ong!"

Từng thanh phi kiếm dần dần thức tỉnh, chúng biến thành từng luồng sáng vọt qua không trung, xếp thành hàng trên không trung. Mười thanh, hai mươi thanh, ba mươi thanh...đến thanh thứ chín mươi chín, tất cả các thanh phi kiếm xếp hàng trên không trung, kiếm khí đằng đằng nhằm vào Diệp Thành.

"Kiếm trận đã khởi động rồi, mau bảo anh ta lùi lại đi". Sắc mặt Bạch Vân Thường thay đổi, vội vàng kêu lên.

Kiếm trận và phi kiếm thông thường là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Kiếm trận do chín mươi chín thanh phi kiếm hợp thành, uy lực vượt xa chín mươi chín cường giả Thần Cảnh điều khiển phi kiếm. Đó chính là sát trận đáng sợ có thể giết chết cả Chân Quân.

Nhưng ngay sau đó mắt Bạch Vân Thường liền trợn tròn, nhìn cảnh trước mắt với vẻ mặt không thể tin nổi.

"Vụt vụt vụt!"

Thanh kiếm nào cũng tỏa sáng chói mắt tựa như sao băng rực rỡ. Chúng ở trên cao cao, từng luồng kiếm khí màu vàng kim đè nén thân thể và hồn phách mỗi người, từ trên tận đỉnh đầu xuống. Phóng nắt nhìn đi, bầu trời tựa như được điểm xuyết vô số ngôi sao, trong sự đẹp đẽ lại ẩn chứa sát khí.

"Tinh Tà kiếm trận".

Bạch Vân Thường đang định nói thì Lục Tinh Hà đứng bên cạnh đột nhiên xen mồm.

Bạch Vân Thường kinh ngạc nhìn Lục Tinh Hà một cái, sau đó tiếp tục nói: "Đúng vậy, đúng là Tinh Tà kiếm trận. Năm đó Thần Kiếm tôn giả dựa vào kiếm trận tối cao này mà tung hoành thời thượng cổ, tranh hùng với chúng tiên. Dưới nhận kim khí của mặt đất, trên dẫn sức mạnh của sao trời, năm đó Tinh Hà Kiếm Cung đứng sừng sững vùng Tây Nam, nghe nói từng dùng kiếm trận này để giết Thiên Quân".

Người bên cạnh nghe thì cảm thấy nể phục vô cùng. Đối với những người của thế giới phàm tục thì Chân Quân đã là mạnh nhất rồi, trăm nghìn năm nay trừ một số ít người như Tiêu Nghĩa Tuyệt ra thì chẳng ai đạt được. Nhưng khi tiếp xúc với người trong tiên môn thì họ mới biết trên Chân Quân còn có Thiên Quân.

Nghe nói Thiên Quân có thể sống cả vạn năm bất diệt, dời non lấp bể, lên chín tầng trời ôm lấy mặt trăng rồi lại xuống biển bắt cá mập, rong chơi trong ngân hà, đi khắp các hành tinh, là người vô địch chân chính. Cho dù ở thời thượng cổ, Thiên đình ở đó, có các vị thần tiên nữa thì Thiên Quân cũng là nhân vật bá chủ hô mưa gọi gió cả một phương.

Bá chủ như thế này mà lại chết trong kiếm trận, có thể thấy được sự đáng sợ của "Tinh Tà kiếm trận" này.

"Kiếm trận này tuy rất mạnh, nhưng đâu có là gì với sư phụ chứ".

Bạch Vũ Hàn lạnh nhạt nói.

Nếu là trước đây, đứng nói là Thiên Quân Chân Quân, cho dù là Kim Đan cô bé cũng chỉ có thể ngước đầu nhìn lên, không dám nhìn thẳng.

Nhưng khi được chứng kiến sự mạnh mẽ vô địch của Diệp Thành và được anh chữa trị thì cô bé đã nhìn thấy trong mảnh vỡ thần thức của anh có những cường giả có thể hái trăng lấy sao, một đòn phá hủy một quốc gia. Kể từ đó Bạch Vũ Hàn cũng đã biết, cái gọi là Thiên Quân hay Chân Quân cũng chỉ là thứ vô danh tiểu tốt, đang ở điểm khởi đầu trước mặt giới tu tiên thực sự mà thôi.

"Đúng vậy".

Lục Tinh Hà gật đầu.

Tinh Tà kiếm trận đối với Diệp Thành cũng chỉ là một kiếm quyết hạng xoàng. Sao anh có thể coi cái người sáng lập là Thần Kiếm tôn giả kia ra gì chứ?

Bạch Vân Thường không nói gì, chỉ khẽ nhíu mày.

"Xem ra không chỉ Diệp Thành không coi ai ra gì mà cả những đệ tử của anh ta, tu vi chẳng ra gì mà giọng điệu còn ngông cuồng không chịu nổi. Cho dù Vấn Kiếm lão tổ ở đây cũng không dám nói rằng coi thường kiếm trận của Thần Kiếm tôn giả!"

Bạch Vân Thường thầm tức giận trong lòng.

Lúc này một luồng sao băng bay từ trên trời xuống, kiếm khí ngập trời. Ánh kiếm vàng kim nhất thời khiến cả quảng trường bị bao phủ, trông cứ như có cơn bão màu vàng kim ập xuống.

Chín mươi chín thanh kiếm cắm trên quảng trường dài bảy tấc, một thanh trong đó được kích hoạt, nó biến thành một luồng sáng rực rỡ bay đến chỗ Diệp Thành. Diệp Thành không thèm để tâm, chỉ búng tay một cái là đã tiện tay búng bay thanh phi kiếm đó đi.

Nhưng không ngờ anh vừa làm vậy, chỉ trong nháy mắt đã chọc giận tất cả các thanh phi kiếm.

"Ong ong ong!"

Từng thanh phi kiếm dần dần thức tỉnh, chúng biến thành từng luồng sáng vọt qua không trung, xếp thành hàng trên không trung. Mười thanh, hai mươi thanh, ba mươi thanh...đến thanh thứ chín mươi chín, tất cả các thanh phi kiếm xếp hàng trên không trung, kiếm khí đằng đằng nhằm vào Diệp Thành.

"Kiếm trận đã khởi động rồi, mau bảo anh ta lùi lại đi". Sắc mặt Bạch Vân Thường thay đổi, vội vàng kêu lên.

Kiếm trận và phi kiếm thông thường là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Kiếm trận do chín mươi chín thanh phi kiếm hợp thành, uy lực vượt xa chín mươi chín cường giả Thần Cảnh điều khiển phi kiếm. Đó chính là sát trận đáng sợ có thể giết chết cả Chân Quân.

Nhưng ngay sau đó mắt Bạch Vân Thường liền trợn tròn, nhìn cảnh trước mắt với vẻ mặt không thể tin nổi.

"Vụt vụt vụt!"

Thanh kiếm nào cũng tỏa sáng chói mắt tựa như sao băng rực rỡ. Chúng ở trên cao cao, từng luồng kiếm khí màu vàng kim đè nén thân thể và hồn phách mỗi người, từ trên tận đỉnh đầu xuống. Phóng nắt nhìn đi, bầu trời tựa như được điểm xuyết vô số ngôi sao, trong sự đẹp đẽ lại ẩn chứa sát khí.

"Tinh Tà kiếm trận".

Bạch Vân Thường đang định nói thì Lục Tinh Hà đứng bên cạnh đột nhiên xen mồm.

Bạch Vân Thường kinh ngạc nhìn Lục Tinh Hà một cái, sau đó tiếp tục nói: "Đúng vậy, đúng là Tinh Tà kiếm trận. Năm đó Thần Kiếm tôn giả dựa vào kiếm trận tối cao này mà tung hoành thời thượng cổ, tranh hùng với chúng tiên. Dưới nhận kim khí của mặt đất, trên dẫn sức mạnh của sao trời, năm đó Tinh Hà Kiếm Cung đứng sừng sững vùng Tây Nam, nghe nói từng dùng kiếm trận này để giết Thiên Quân".

Người bên cạnh nghe thì cảm thấy nể phục vô cùng. Đối với những người của thế giới phàm tục thì Chân Quân đã là mạnh nhất rồi, trăm nghìn năm nay trừ một số ít người như Tiêu Nghĩa Tuyệt ra thì chẳng ai đạt được. Nhưng khi tiếp xúc với người trong tiên môn thì họ mới biết trên Chân Quân còn có Thiên Quân.

Nghe nói Thiên Quân có thể sống cả vạn năm bất diệt, dời non lấp bể, lên chín tầng trời ôm lấy mặt trăng rồi lại xuống biển bắt cá mập, rong chơi trong ngân hà, đi khắp các hành tinh, là người vô địch chân chính. Cho dù ở thời thượng cổ, Thiên đình ở đó, có các vị thần tiên nữa thì Thiên Quân cũng là nhân vật bá chủ hô mưa gọi gió cả một phương.

Bá chủ như thế này mà lại chết trong kiếm trận, có thể thấy được sự đáng sợ của "Tinh Tà kiếm trận" này.

"Kiếm trận này tuy rất mạnh, nhưng đâu có là gì với sư phụ chứ".

Bạch Vũ Hàn lạnh nhạt nói.

Nếu là trước đây, đứng nói là Thiên Quân Chân Quân, cho dù là Kim Đan cô bé cũng chỉ có thể ngước đầu nhìn lên, không dám nhìn thẳng.

Nhưng khi được chứng kiến sự mạnh mẽ vô địch của Diệp Thành và được anh chữa trị thì cô bé đã nhìn thấy trong mảnh vỡ thần thức của anh có những cường giả có thể hái trăng lấy sao, một đòn phá hủy một quốc gia. Kể từ đó Bạch Vũ Hàn cũng đã biết, cái gọi là Thiên Quân hay Chân Quân cũng chỉ là thứ vô danh tiểu tốt, đang ở điểm khởi đầu trước mặt giới tu tiên thực sự mà thôi.

"Đúng vậy".

Lục Tinh Hà gật đầu.

Tinh Tà kiếm trận đối với Diệp Thành cũng chỉ là một kiếm quyết hạng xoàng. Sao anh có thể coi cái người sáng lập là Thần Kiếm tôn giả kia ra gì chứ?

Bạch Vân Thường không nói gì, chỉ khẽ nhíu mày.

"Xem ra không chỉ Diệp Thành không coi ai ra gì mà cả những đệ tử của anh ta, tu vi chẳng ra gì mà giọng điệu còn ngông cuồng không chịu nổi. Cho dù Vấn Kiếm lão tổ ở đây cũng không dám nói rằng coi thường kiếm trận của Thần Kiếm tôn giả!"

Bạch Vân Thường thầm tức giận trong lòng.

Lúc này một luồng sao băng bay từ trên trời xuống, kiếm khí ngập trời. Ánh kiếm vàng kim nhất thời khiến cả quảng trường bị bao phủ, trông cứ như có cơn bão màu vàng kim ập xuống.

"Bắt đầu rồi".

Bàn tay trắng trẻo như ngọc của Bạch Vân Thường nắm chặt lại.

Tuy cô ta không thích Diệp Thành nhưng rất đồng tình với Thẩm Minh Nhan, tất nhiên không nỡ nhìn người trong lòng của Thẩm Minh Nhan chết trong kiếm trận như vậy. Hơn nữa Bạch Vân Thường không rõ, nếu Diệp Thành chết rồi thì cấm chế trong người cô ta sẽ như thế nào.



Advertisement
';
Advertisement