Chương 583: Kiếm tới!
"Keng keng keng!"
Diệp Thành đứng đó chắp hai tay sau lưng, không hề tránh né mà nghênh đón những ánh kiếm này. Từng luồng sao băng màu vàng kim đụng vào người Diệp Thành như đụng phải tấm thép, phát ra tiếng kim loại va chạm. Chỗ bên ngoài của Diệp Thành những nơi bị đụng trúng dần dần tỏa ra ánh sáng màu vàng pha xanh.
"Như thế này vô ích thôi. Nghe đồn Tinh Tà kiếm trận càng lúc càng mạnh, đến cuối cùng sao rơi tựa mưa, lúc phát huy đến cực điểm thì tựa như có hàng vạn vì sao rơi xuống. Nước chảy đá mòn, cho dù thân thể có mạnh đến đâu thì cũng không thể chống lại sự va chạm của vô số thanh phi kiếm".
Bạch Vân Thường lạnh giọng nói.
"Tiếp tục xem đi là được".
Aokawa Sayuri không phục Bạch Vân Thường nhất, liền nói.
Lúc này quả nhiên khi Diệp Thành đi từng bước về phía trước, tốc độ va chạm của từng luồng sao băng càng lúc càng nhanh, đến cuối cùng gần như biến thành một cơn bão màu vàng kim rơi từ trên trời xuống. Không nhìn kỹ thì gần như không thể thấy được bên trong đó là do từng thanh kiếm nhỏ tạo thành.
"Keng keng keng keng keng!"
Âm thanh càng lúc càng gấp gáp tựa như những hạt mưa rơi xuống đàn tì bà, sự va chạm càng lúc càng nhanh. Ánh sáng thần thánh màu vàng xanh trên cơ thể Diệp Thành cũng càng lúc càng sáng, gần như biến thành một miếng Thần Kim bất diệt, bị vô số thanh búa đập vào thì dần thay đổi hình dạng.
Đến cuối cùng, cơn bão kiếm màu vàng kim vùi lấp cơ thể Diệp Thành, đứng ngoài không thấy gì nữa.
"Bảo sư phụ các người quay lại đi, muốn cố gắng đối chọi như thế này, ngay cả Đại Bi thiền sư đã tu đến cảnh giới Kim Cang của chùa Long Tường cũng không làm được".
Bạch Vân Thường lắc đầu, nói.
Tào Hinh Toàn và Aokawa Sayuri cũng sốt ruột trong lòng. Dù họ vô cùng tin tưởng Diệp Thành nhưng lúc này cũng không khỏi lo lắng cho anh.
Lúc này, đột nhiên có một tiếng gầm dài vang lên từ trong quảng trường.
Tiếng gầm đó mới bắt đầu còn khá thấp, đến cuối cùng triệt để vang vọng cả quảng trường, khiến những bức tường đá xung quanh phát ra những ánh sáng của pháp trận. Ngay sau đó giọng nói của Diệp Thành xuyên qua cơn bão màu vàng kim, vang lên rõ ràng trong tai mọi người.
"Kiếm trận luyện thể! Xây đúc khiến ta trường sinh!"
"Bốp!"
Một luồng ánh sáng màu vàng xanh xông thẳng lên trời, phá vỡ cả kiếm trận, bỗng chốc xông lên bầu trời cao.
Mọi người nhìn theo thì thấy lúc này Diệp Thành đã đứng lơ lửng trên kiếm trận. Toàn thân anh tựa như được đúc từ vàng, vô số phù chú nho nhỏ màu vàng kim lan khắp xương và nội tạng của anh, hơn nữa còn giăng đầy tứ chi và các khớp xương, thậm chí ngay cả mặt anh cũng lờ mờ có thần văn màu vàng kim, trông anh tựa như thần linh từ trên chín tầng trời xuống.
Anh đứng đó, khiến mọi người cảm thấy một cảm giác trường sinh vĩnh hằng, Kim Cang bất diệt.
Tam đại thần thể lúc này đã hợp lại làm một một cách hoàn hảo!
Trước đó tuy đã tốn hơn nửa tháng để từ từ củng cố tu vi, nhưng dù sao vết thương cũng quá nặng, ít nhất phải cần mấy tháng mới có thể từ từ ổn định. Nhưng lần này, mượn sự xây đúc từ kiếm trận, cuối cùng anh cũng có thể ổn định tu vi hoàn toàn.
"Đây là..."
Đồng tử Bạch Vân Thường co rụt lại.
Lần trước khi cô ta nhìn thấy khí thế và sự uy nghiêm này là ở trên người Đại Bi thiền sư của chùa Long Tường, một Chân Quân đỉnh phong. Diệp Thành chỉ là một tên Kim Đan, sao có thể sánh với Đại Bi thiền sư được?
Đây mới chỉ là bắt đầu, ngay sau đó đã xảy ra một cảnh khiến cô ta chấn động cả đời.
Từng luồng phi kiếm sao băng dường như bị chọc giận, chúng tựa như những con cá bơi lội trong không trung, biến thành một đám kiếm màu vàng kim, vòng quanh trên không trung, vạch ra một đường cung màu vàng kim, xông về phía Diệp Thành với sát khí nồng đậm.
Mỗi một thanh phi kiếm ít nhất đều là cảnh giới linh bảo, đủ để sánh với một đòn của Kim Đan đỉnh phong. Uy lực của chín mươi chín thanh phi kiếm hợp lại, cho dù là Chân Quân cũng phải kinh hãi.
Nhưng Diệp Thành chỉ cười ha hả, anh tung một quyền ra.
"Rầm!"
Quyền này thuần túy là dùng sức mạnh cơ thể, không hề dùng chút pháp lực nào. Nhưng ánh sáng màu vàng xanh bên ngoài Diệp Thành lại hội tụ hết trong quyền này, cuối cùng biến thành một cột sáng vàng xanh thuần túy, dài tầm mười trượng, chống lại uy lực của kiếm trận.
"Ầm ầm!"
Cả quảng trường đều chấn động, vô số luồng kiếm khí vỡ tan, bắn ra xung quanh tựa như nước mưa.
Nhiều pháp trận được mở ra, vô số phù văn hiện lên trên vách tường của Kiếm Cung. Đây đều là do đại trận của cả Kiếm Cung hợp thanh, cho dù cường giả Chân Quân giao đấu trong Kiếm Cung cũng có thể bảo vệ được. Nhưng bạch ngọc trên nền nhà lại không may mắn như vậy, bị từng luồng kiếm khí chém thành từng vệt dài, cuối cùng tựa như bị hàng ngàn hàng vạn thanh kiếm sượt qua.
"Bốp!"
Bạch Vân Thường khẽ nhíu mày, nhưng dù sao cô ta cũng là thần nữ của Bạch Vân Quán, lười so đo với cô nhóc này, chỉ lạnh nhạt nói: "Tinh Tà kiếm trận là kiếm trận giết Thiên Quân, tuyệt đối không đơn giản như chúng ta nghĩ".
Quả nhiên, từng thanh phi kiếm run lên dữ dội, chúng phát ra tiếng ong ong, dường như đã bị chọc giận.
"Vụt vụt vụt!"
Một thanh lại tiếp một thanh bay qua không trung, biến thành từng luồng sao băng màu vàng kim. Chúng tụ lại một chỗ, dần dần ngưng tụ thành một luồng ánh kiếm rực rỡ ánh vàng kim dài mấy trượng.
Luồng ánh kiếm này vạch ngang bầu trời, cứ như chém đôi ngân hà.
Cả quảng trường lấy ánh kiếm làm trung tâm chia ra làm hai. Kiếm khí sắc bén đó cho dù là những người cách xa mấy trăm mét cũng cảm thấy như bị đâm vào cơ thể và hông phách, cõi lòng lạnh lẽo.
"Đòn kiếm Lôi Kiếp! Nghe đòn cho dù là Thiên Quân cũng không thể nào đánh lại đòn kiếm này, tựa như đang phải chịu lôi kiếp vậy. Đây mới là sát chiêu thực sự của Tinh Tà kiếm trận".
Ánh mắt Bạch Vân Thường có sự nghiêm trọng trước nay chưa từng có, gằn từng câu từng chữ.
Cho dù là đám người của Sương Diệp lâu cũng không khỏi lo lắng, họ căng thẳng nhìn.
Uy lực của nhát kiếm này quá đáng sợ, cho dù ánh kiếm đó chỉ dài mấy trượng nhưng trong mắt mọi người, nó còn đáng sợ hơn cả đòn kiếm Địa Tiên đã thiêu đốt sinh mạng của Tiêu Nghĩa Tuyệt.
Điều này cũng rất bình thường.
Chiêu kiếm của Tiêu Nghĩa Tuyệt là chiêu kiếm của Huyền Tiên, mà đòn kiếm Lôi Kiếp lại có thể giết Chân Quân!
"Chém!"
Trong không trung dường như có người đang cầm kiếm, một giọng nói già nua vang lên.
Ngay sau đó luồng ánh kiếm vàng kim đó vèo một cái, đâm tới. Gần như không thể nhìn thấy quỹ đạo bay của thanh kiếm này, giây trước nó còn ở ngoài trăm mét, giây sau đã đến trước mặt Diệp Thành. Dường như nó không hề chuyển động mà hoàn toàn là vượt qua không gian, thoát khỏi thời gian.
Cũng chỉ có đòn kiếm mạnh đến mức không thể tin nổi đó mới có thể chém được thần tiên.
"Anh định dùng cái gì để chắn chiêu kiếm này đây?"
"Vụt vụt vụt!"
Một thanh lại tiếp một thanh bay qua không trung, biến thành từng luồng sao băng màu vàng kim. Chúng tụ lại một chỗ, dần dần ngưng tụ thành một luồng ánh kiếm rực rỡ ánh vàng kim dài mấy trượng.
Luồng ánh kiếm này vạch ngang bầu trời, cứ như chém đôi ngân hà.
Cả quảng trường lấy ánh kiếm làm trung tâm chia ra làm hai. Kiếm khí sắc bén đó cho dù là những người cách xa mấy trăm mét cũng cảm thấy như bị đâm vào cơ thể và hông phách, cõi lòng lạnh lẽo.
"Đòn kiếm Lôi Kiếp! Nghe đòn cho dù là Thiên Quân cũng không thể nào đánh lại đòn kiếm này, tựa như đang phải chịu lôi kiếp vậy. Đây mới là sát chiêu thực sự của Tinh Tà kiếm trận".
Ánh mắt Bạch Vân Thường có sự nghiêm trọng trước nay chưa từng có, gằn từng câu từng chữ.
Cho dù là đám người của Sương Diệp lâu cũng không khỏi lo lắng, họ căng thẳng nhìn.
Uy lực của nhát kiếm này quá đáng sợ, cho dù ánh kiếm đó chỉ dài mấy trượng nhưng trong mắt mọi người, nó còn đáng sợ hơn cả đòn kiếm Địa Tiên đã thiêu đốt sinh mạng của Tiêu Nghĩa Tuyệt.
Điều này cũng rất bình thường.
Chiêu kiếm của Tiêu Nghĩa Tuyệt là chiêu kiếm của Huyền Tiên, mà đòn kiếm Lôi Kiếp lại có thể giết Chân Quân!
"Chém!"
Trong không trung dường như có người đang cầm kiếm, một giọng nói già nua vang lên.
Ngay sau đó luồng ánh kiếm vàng kim đó vèo một cái, đâm tới. Gần như không thể nhìn thấy quỹ đạo bay của thanh kiếm này, giây trước nó còn ở ngoài trăm mét, giây sau đã đến trước mặt Diệp Thành. Dường như nó không hề chuyển động mà hoàn toàn là vượt qua không gian, thoát khỏi thời gian.
Cũng chỉ có đòn kiếm mạnh đến mức không thể tin nổi đó mới có thể chém được thần tiên.
"Anh định dùng cái gì để chắn chiêu kiếm này đây?"
Bạch Vân Thường nhíu mày nhìn, mọi người cũng căng thẳng nhìn theo thì thấy một cảnh không thể nào tin được. Đồ trắng của Diệp Thành bay lượn, tóc dài tung bay, ánh mắt không chút cảm xúc, chẳng hề căng thẳng. Anh nhẹ nhàng vỗ lên chiếc nhẫn không gian, nói:
"Kiếm tới!"