Tiên Đế trùng sinh – Diệp Thành (Truyện full tác giả: Lam Phong)


 
             Sau đó, trời đất thay đổi, linh khí tăng lên điên cuồng, dường như gông cùm của cả ngôi sao bị mở ra. Bất kể dã thú hay thảo mộc cũng bắt đầu tăng vọt thực lực. Nhất là những người tu luyện lại càng cảm thấy việc tu luyện đột phá dễ hơn trước gấp mười lần.  

             Thế là các tu sĩ Trúc Cơ, Tu Thể mọc lên như nấm sau mưa, cho dù là Ngưng Đan thì cũng cứ cách một thời gian lại có một người.  

             Cảm thấy tình hình không ổn, mọi người của các tông môn Thượng cổ liền lui vào trong tiểu thế giới ở ẩn, các tông môn khác của dải Ngân Hà cũng mạnh ai nấy rời khỏi Địa Cầu. Thế là mấy năm nay, những cái tên như Chân Quân Thiên Quân cũng dần bị mọi người lãng quên, thậm chí có tin đồn những người mạnh nhất Địa Cầu hiện giờ là những tu sĩ Kim Đan kia.  

             “Thế còn những vị khách thiên ngoại và dị tộc bản địa thì sao?”, Diệp Thành nhíu mày.  

             Trong mắt Diệp Thành, sự thay đổi to lớn của Địa Cầu không đáng nhắc đến. Những Kim Đan kia dù có tu luyện một trăm năm nữa cũng không đuổi kịp Diệp Thành hiện giờ. Những người thực sự có thể trở thành đối thủ của anh là những người đến từ các ngôi sao lớn thuộc tinh vực bị lãng quên, và Thần Tử của các đại giáo ở biển sao sau lưng bọn họ.  

             “Bọn họ cũng phục hồi rồi, nghe nói còn được hành tinh mẹ ở thiên ngoại chi viện. Hiện giờ các quốc gia mạnh nhất trên cả Địa Cầu đều có bọn họ đứng sau hỗ trợ. Còn mấy thánh địa tu luyện mạnh nhất trên Địa Cầu như Vô Cực Cung, Vạn Yêu Tự, Trục Nhật Thần Giáo, dường như sau lưng cũng có khách thiên ngoại điều khiển”, Dương Lâm hơi ngập ngừng nói.  

             Trên mạng đang suy đoán rất nhiều chuyện.  

             Những chuyện này đều bị lãnh đạo cấp cao của các nước phong tỏa bí mật. Rất nhiều người ở Địa Cầu cảm nhận được sự xuất hiện của những vị khách thiên ngoại, nhưng không biết cụ thể bọn họ là ai, nhìn như thế nào. Nhưng họ đều đồn rằng, những dị nhân thiên ngoại kia, thực lực của ai cũng có thể nghiền nát cường giả mạnh nhất Địa Cầu. Nếu không có cách nào trói buộc bọn họ, sợ là cả Địa Cầu sẽ nhanh chóng trở thành chiến trường của dị nhân thiên ngoại.  

             "Nếu đã đến rồi thì tại sao lại không ra tay? Là vì cái được gọi là đại cơ duyên sao?"  

             Diệp Thành nhíu mày, rõ ràng những vị khách thiên ngoại kia sở hữu thực lực nghiền nát Địa Cầu, một Thiên Quân Nguyên Anh của một ngôi sao bất kỳ đến đây, cũng có thể càn quét các nước. Nhưng bọn họ không những không ra tay, mà ngay cả Thần Tử của các đại giáo trong biển sao cũng mất tăm mất tích, rõ ràng những kẻ này đang ủ mưu chuyện gì đó.  

             Diệp Thành đoán có lẽ các lãnh đạo cấp cao biết rất nhiều chuyện, chỉ là Dương Lâm cách trung tâm của Địa Cầu quá xa xôi, không thể nhận được những tin tức chính xác.  

             Nghe Dương Lâm nói, tuy các nước ở Địa Cầu hiện giờ vẫn mọc lên như rừng, nhưng thế lực chủ yếu lại là các đại tông tu chân. Mạnh nhất đương nhiên là Vô Cực Cung, Vạn Yêu Tự, Trục Nhật Thần Giáo có thế lực thiên ngoại chống lưng, bọn họ sâu không lường được, nghe nói còn có sự tồn tại trên Kim Đan trấn áp, nhất cử nhất động có thể lay chuyển thế cục của cả Địa Cầu.  

             Tầng dưới nữa là các giáo phái bản địa vốn có của Địa Cầu như Pháp Lão Vương Yên La, Vũ Xà Thần Nam Mễ, Tòa Thánh, v.v... Các dị tộc lớn ẩn núp ở phía sau, người mạnh nhất ở ngoài mặt là Kim Đan.  

             Tầng tiếp theo là các truyền thừa võ giả cổ xưa như Đường Môn, Tuyệt Đao Môn, Thiên Kiếm Môn. Tông môn nào cũng xuất hiện cao thủ liên tục, ngay cả Kim Đan thỉnh thoảng cũng có một hai người.  

             Nhưng bất kể là tông phái hay thực lực nào cũng không có Chân Quân Xuất Khiếu lộ mặt. Trên thực tế, cảnh giới trên Kim Đan đã là khái niệm rất lạ lẫm đối với cả Địa Cầu hiện giờ, ít nhất Dương Lâm nghe xong cũng thấy kỳ quái.  

             Dù sao bà ta cũng không phải nòng cốt của phái Sương Diệp, nhiều năm nay cũng chỉ tọa trấn tỉnh Tô Bắc, có được một số đan dược cường thân kiện thể, giữ gìn thanh xuân mà thôi. Nếu nói tu vi thì sợ là còn chẳng được Trúc Cơ.  

             …  

             Hai người nói đến cuối cùng, Dương Lâm kín đáo an ủi Diệp Thành: "Diệp Tiên sư, cậu hãy ở đây đi, đừng nghĩ nhiều quá. Với thiên phú của cậu thì sẽ nhanh chóng có thể trở lại như xưa thôi".  

             Diệp Thành đầu tiên là sửng sốt, rồi nhìn lại quần áo của mình mới hiểu ra.  

             "Hóa ra Dương Lâm tưởng mình là một thương binh mất hết tu vi, bị thương rất nặng".  

             Anh thầm thấy buồn cười, trước đó anh quả thực đã bị thương nặng vì bí thuật, nhưng Diệp Thành đã nhân cơ hội này phá đi lập lại, lợi dụng lửa của pháp tắc nung chảy tất cả tu vi trên người thành một lò. Tuy vì các loại tiên trận và tình huống đặc biệt của Địa Cầu, nên không thể chứng đạo Nguyên Anh, nhưng cũng đã đi được một bước cực kỳ quan trọng.  

             Lúc này, tinh khí thần của Diệp Thành đã bắt đầu dung hòa làm một. Khi chúng dung hòa hẳn, đồng thời dung nạp pháp tắc vào cơ thể, thì chính là lúc Diệp Thành độ kiếp Nguyên Anh, đạt được đại đạo Nguyên Anh vô thượng.   

             Nhưng tất cả những điều này anh không thể giải thích, chỉ mỉm cười lúng túng.  

             Sau đó, hai người lại trò chuyện tiếp, Diệp Thành chủ yếu hỏi chuyện của phái Sương Diệp năm đó. Cho dù những lãnh đạo cấp cao như Ân U Liên biến mất, với thực lực của phái Sương Diệp, vô số đệ tử, tán tu tồn tại, thì bất kể thế nào cũng không thể ly tán sụp đổ được.  

             "Tôi cũng không biết, năm đó khi Sương Diệp đại loạn, cũng không rõ là ai ra tay. Những năm nay tôi vẫn luôn điều tra nhưng chưa có chút manh mối nào. Tuy vậy, phương hướng mơ hồ chỉ về phía các dị tộc như Huyết tộc hắc ám và các vị khách thiên ngoại như Vô Cực Cung. Trên Địa Cầu chỉ có bọn họ mới có sức mạnh này".  

             Dương Lâm nói.  

             Bà ta an ủi Diệp Thành là đừng lo lắng, còn nói năm xưa Sương Diệp không bị tiêu diệt sạch sẽ, vẫn có một số ít người còn sống, ẩn náu ở các nơi trên Địa Cầu, bà ta có thể liên lạc với họ thay Diệp Thành. Diệp Thành trước mắt cứ ở lại biệt thự để dưỡng thương.  

             "Được, cảm ơn bà".  

             Tuy Diệp Thành lòng nóng như lửa đốt, nhưng vẫn mỉm cười gật đầu. Trong cuộc nói chuyện, Dương Lâm đã cố ý tránh nhắc đến con gái bà ta và Lam Thải Nhi, chính là sợ mình không nhịn được hỏi tới, gây áp lực quá lớn cho anh. Sự quan tâm hiếm có này khiến Diệp Thành vô cùng cảm động.  

             "Hãy chờ đi, tôi nhất định sẽ cho mẹ con bà đoàn tụ".  

             Ánh mắt Diệp Thành lóe lên tia sáng, nhìn lên trời.  

             Sau khi sắp xếp cho Diệp Thành, đám người Dương Lâm liền rời đi, anh nhanh chóng bắt đầu nội thị.  

             Nội thị xong, trong mắt Diệp Thành có buồn có vui, buồn là vì pháp tắc trên Địa Cầu quả nhiên thiếu sót, chín loại pháp tắc anh dung luyện đều không hoàn chỉnh. Cho dù chứng đạo Nguyên Anh ở Địa Cầu thì cũng chỉ là Ngụy Nguyên Anh mà thôi. Điều này ép Diệp Thành phải rời khỏi Địa Cầu, thậm chí là tinh vực bị bỏ rơi, để đến biển sao ngoại vực.  

             Vui là vì lần trùng tu phá đi lập lại này giúp ích cho anh rất nhiều.  

             "Lên".  

             Diệp Thành ngồi khoanh chân, quát khẽ.  

             Trên đầu anh, mây mù lởn vởn, mơ hồ ngưng kết thành ba đóa hoa. Ba đóa hoa kia, một đóa màu xanh, một đóa ngũ sắc, một đóa thuần vàng, đóa nào cũng đang ngưng tụ thành hình.  

             Nếu có tu sĩ ở ngoài biển sao nhìn thấy, chắc hẳn sẽ sợ đến mức chân run lẩy bẩy.  

             Đây là pháp lực, xác thịt, sức mạnh linh hồn ngưng tụ đến cực điểm, cuối cùng hình thành đóa hoa sức mạnh. Điều này có nghĩa là tinh khí thần của Diệp Thành đã tu luyện đến đỉnh cao nhất, cực hạn nhất, không thể nạp thêm được nữa, đã là tận cùng của cảnh giới hiện giờ rồi.  

             Vì vậy, loại hoa này còn được gọi là đóa hoa cao nhất, người ngưng tụ được đóa hoa này đã đứng trên đỉnh cao của một cảnh giới, trước mặt không còn đường nào nữa. Còn tu sĩ bước chân vào cảnh giới này còn được gọi là chí cường.  

             Trong vũ trụ, chỉ có vài người cảnh giới Xuất Khiếu tu thành đóa hoa này. Cho dù tu được thì cũng chỉ có một đóa, hoặc linh hồn, hoặc pháp lực, hoặc xác thịt. Cùng lúc ngưng tụ được ba đóa như Diệp Thành đúng là kinh hãi thế tục, cho dù là thế giới ở trung tâm tinh hà cũng chưa chắc có được vài người.  

             "Mình tu thành ba hoa tụ đỉnh, tức là đã đến đỉnh cao nhất của cảnh giới Xuất Khiếu, tiếp theo chỉ có ngưng tụ pháp tắc tu thành Nguyên Anh, nếu không sẽ không nạp thêm được gì nữa".  

             Diệp Thành thầm suy ngẫm, hiện giờ tu hành đã không còn có ích nhiều đối với anh nữa, cùng lắm là mài giũa xác thịt, rèn luyện pháp lực.  

             Hơn nữa làm những việc này chỉ tăng về lượng, chứ không có sự thay đổi về chất. Tu sĩ trong vũ trụ đến được bước này, hoặc là tìm cách đột phá, hoặc là luyện chế thần thông pháp bảo uy lực lớn, dùng để hộ đạo. Hoặc là nghiên cứu các loại kỳ môn pháp trận, luyện đan luyện dược.  

             Nếu bây giờ anh đột phá, thì sợ là sẽ đột phá liền hai cảnh giới, đứng vào hàng ngũ Chân Tiên, nhưng đó chỉ là Hợp Đạo Ngụy Chân Tiên, chẳng là gì cả.  

             Nếu anh muốn lên cảnh giới này thì đã lên từ lâu rồi.  

             

Advertisement
';
Advertisement