Diệp Thành ở nhà Dương Lâm mấy ngày, ban ngày thì nói chuyện phiếm với Dương Lâm hoặc là bế quan khổ tu.
Buổi tối, Cửu Khiếu Thần Anh của anh xuất khiếu, ngao du cả Hoa Hạ thậm chí là Địa Cầu, để tìm kiếm tin tức về bố mẹ người thân và người của phái Sương Diệp. Nhưng đáng tiếc, cho dù thần niệm của anh mạnh đến đâu cũng chỉ là hạt muối bỏ biển ở Địa Cầu hiện giờ. Muốn tìm một hai người trong biển người thực sự là quá khó.
Ngày hôm nay, lúc Diệp Thành đang chờ tin của Dương Lâm, thì Phong Linh đạp bay cửa ra bước vào phòng anh.
“Mẹ nuôi bảo tôi cùng cô đi tham gia buổi gặp mặt cùng tuổi sao? Tôi không đi, tôi làm gì có thời gian chơi đùa với đám trẻ con các cô”.
Diệp Thành nghe thấy thế thì từ chối ngay.
“Đây là mẹ nuôi dặn thế, yêu cầu nhất định phải đi, nếu không anh cả ngày ru rú trong nhà sẽ trầm cảm mất, anh tưởng tôi muốn mời anh đi chắc”.
Phong Linh trợn mắt nói: “Yên tâm đi, chỉ là mấy người cùng tuổi như Trình Xảo Xảo, sẽ không có chuyện gì đâu”.
Cô ta vốn cũng là một nữ thần khí chất dịu dàng lịch sự, rất được yêu thích trong số những người cùng tuổi, có không biết bao nhiêu tinh anh theo đuổi, giống như một công chúa nhỏ ở tít trên cao, có ông nội yêu chiều đến mức chỉ hận không thể hái trăng hái sao xuống cho cô ta.
Nhưng từ khi gặp Diệp Thành, trong lòng cô ta lúc nào cũng âm ỉ một ngọn lửa.
Diệp Thành nhiều lần khinh thường cô ta, nhất là sau khi vào ở biệt thự, Dương Lâm lại càng đối xử với anh như con ruột, lạnh nhạt đối với cô ta, điều này khiến Phong Linh cực kỳ khó chịu. Sau đó Diệp Thành lại coi những thánh địa tu luyện như Vô Cực Cung, Vạn Yêu Tự là rác rưởi, khiến Phong Linh hoàn toàn nổi giận.
Thế nên cô ta nói chuyện cộc lốc, trước mặt Diệp Thành cũng không ra vẻ nữ thần nữa.
“Vậy sao? Thôi được rồi”, Diệp Thành bất đắc dĩ gật đầu.
Dù sao Diệp Thành cũng thấy ngại với Dương Lâm, hơn nữa, anh cũng rất tò mò thế hệ trẻ của ba tỉnh Hoa Đông hiện giờ đã trở nên thế nào.
Tô Bắc, tòa nhà Thế Mậu Thiên Tứ.
Đây là tòa nhà cao nhất mới được xây dựng trong mười năm gần đây, bình thường những người đến đây không giàu cũng sang, từ tầng một trăm trở lên chỉ có những người tu chân mới có tư cách đặt chân tới.
Lúc này, ở tầng một trăm của tòa nhà Thế Mậu Thiên Tứ, trong một nhà hàng vô cùng xa hoa, nam thanh nữ tú của các gia tộc lớn ở Tô Bắc đang tụ họp, trong đó có Điền Khởi Văn trông như con khỉ.
“Cậu chủ Điền, nghe nói tối nay cô chủ Phong Linh cũng sẽ đến đấy”.
Một thanh niên ở bên cạnh cười nói, nhìn sắc mặt hắn trắng bệch, hốc mắt trũng sâu, dáng vẻ ham mê tửu sắc quá độ, nhưng cũng là một tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, đến từ nhà họ Tề - một gia tộc mới nổi của Tô Bắc.
“Phong Linh là nữ thần thế hệ mới, là nhân vật cấp độ nào chứ, trước kia hẹn cũng không gặp được. Hôm nay không biết tại sao lại bỗng nhiên xuất hiện. Nghe nói hình như còn dẫn theo một tên nữa”.
Một người đàn ông lưng hùm vai gấu nâng một ly rượu tinh xảo nói, hắn tên là Lỗ Cương Đạt, cũng xuất thân từ nhà họ Lỗ là gia tộc lớn ở Tô Bắc.
Mấy người có mặt ở đây, bao gồm Điền Khởi Văn, đều thuộc những gia tộc mới nổi lên trong mười năm gần đây. Họ đều có một đặc điểm, đó là trong gia tộc lấy người tu chân làm chủ, thương mại, quan chức chỉ là thứ yếu. Điều này cũng phản ánh tình hình của Địa Cầu hiện giờ, người tu luyện đang quật khởi, bắt đầu chiếm những quyền lợi cao nhất ở mọi nơi.
“Hừ, chính là kẻ mà trước đó chúng ta đã gặp ở đỉnh núi Hoành Lan, nếu không phải có Phong Linh che chở thì tôi đã giết hắn chỉ bằng một vuốt rồi”, Điền Khởi Văn hừ lạnh.
“Một người phàm không có tu vi dù sao cũng không cùng đẳng cấp với chúng ta, thỉnh thoảng tụ tập là được, hắn tự nhiên sẽ cảm nhận được khoảng cách”.
Trình Hưng ngồi ở ghế chủ tọa, tu vi cao nhất, vóc dáng nhanh nhẹn như hổ dữ trên đồi núi, mở miệng nói.
Trước khi linh khí khôi phục, nhà họ Trình đã phản bội Sương Diệp Lâu, bị một mình Tào Hinh Toàn đánh cho gần như diệt tộc, nhưng Trình Hưng vẫn sống sót tạm bợ qua ngày. Bây giờ thời thế thay đổi, nhà họ Trình lại nắm được cơ hội vùng lên, Trình Hưng chính là đời sau của Trình Hồng Quang.
Những người khác đều gật đầu, bao gồm cả Trình Xảo Xảo luôn ngồi bên cạnh cũng thầm tán thành.
Hiện giờ đã là thời đại của người tu luyện, cho dù thân phận cao đến đâu, lai lịch lớn đến mấy mà không tu hành Trúc Cơ thì mãi mãi chỉ là người phàm, khoảng cách so với người tu luyện như khoảng cách giữa vượn và người, hoàn toàn không cùng một đẳng cấp, cũng vĩnh viễn không thể qua lại thân thiết.
Lúc này, Diệp Thành đã đến dưới tòa nhà Thế Mậu Thiên Tứ.
Phong Linh dẫn theo Diệp Thành vào trong, mọi người bao gồm cả Điền Khởi Văn và Trình Hưng đều đứng dậy. Bọn họ không quan tâm đến người không có tu vi tu hành như Diệp Thành, nhưng Phong Linh lại là đệ nhất cao thủ thế hệ mới được Tô Bắc, thậm chí là ba tỉnh Hoa Đông công nhận, bọn họ không thể không tôn kính.
“Diệp Thành, đây là Trình đại ca Trình Hưng, đến từ nhà họ Trình của tỉnh Tô Nam, bố anh ấy Trình Hồng Quang là tu sĩ Ngưng Đan danh tiếng lẫy lừng ở ba tỉnh Tô Nam, cũng là Phó hội trưởng hiệp hội những người tu luyện Giang Bắc. Chú anh ấy còn giỏi hơn, hình như là một nhân vật có máu mặt của bên quân đội”.
“Đây là Điền Khởi Văn, đây là Tề Thắng Nam, đây là Trình Xảo Xảo…”
Phong Linh giới thiệu từng người một.
Diệp Thành đưa mắt nhìn, phát hiện hầu hết đều là những người anh từng gặp trên đỉnh núi Tô Bắc. Gã Điền Khởi Văn kia còn liếc mắt nhìn anh, khóe miệng nở nụ cười không tốt lành gì, Diệp Thành coi như không nhìn thấy.
Anh phát hiện, những người tài thuộc thế hệ trẻ của Tô Bắc, hoặc nhiều hoặc ít đều có chút tu vi, người mạnh nhất là Trình Hưng đã là Trúc Cơ trung kỳ. Nghe Phong Linh giới thiệu, trong gia tộc của bọn họ đều có một tu sĩ Ngưng Đan tọa trấn.
Nhất là Điền Khởi Văn kia, hắn đến từ nhà họ Điền tỉnh Tô Bắc, nghe nói trong nhà họ Điền còn có một đại tu sĩ Ngưng Đan đỉnh phong. Thế nên tuy Điền Khởi Văn không phải chi trưởng, nhưng lại có địa vị rất cao trong đám người.
“Chị Phong Linh đến rồi, chị mau lại đây đi, mặc kệ đám đàn ông thối tha này”, Trình Xảo Xảo nhảy nhót tới, kéo Phong Linh đi, chỉ còn Diệp Thành vẫn đứng giữa đám đàn ông.
“Anh nghe nói gì chưa? Lão tổ của nhà họ Lưu ở Hải Thành gần đây đã lên Ngưng Đan rồi”.
“Đúng vậy, ông nội tôi bảo tôi chuẩn bị đích thân mang quà tặng đến Hải Thành, chúc mừng lão tổ nhà họ Lưu, thậm chí cây linh thảo hạ phẩm quý giá mà ông ấy vừa đấu giá mất ba mươi triệu cũng phải mang tới đó”.
“Ngưng Đan như rồng mà, nhà họ Lưu vốn chỉ là gia tộc hạng hai, hạng ba ở tỉnh Tô Bắc chúng ta, bây giờ chớp mắt đã trở thành đại gia tộc hạng nhất rồi”.
Mấy người kia trò chuyện với nhau, sau khi khẽ gật đầu với Diệp Thành, bọn họ chỉ mải nói chuyện của mình, dường như đã quên mất anh. Ngay cả Điền Khởi Văn cũng chỉ nhìn một cái lướt qua rồi không để ý nữa.
Diệp Thành cũng chẳng quan tâm, anh nâng một ly rượu vang lên, lặng lẽ ngồi xuống chiếc ghế dựa, đánh giá môi trường vừa quen thuộc vừa xa lạ xung quanh. Mười năm trôi qua, khoa học kỹ thuật của Địa Cầu đã có tiến bộ rất nhiều, Diệp Thành nhất thời chưa thể nhận ra một số thiết bị điện tử hiện đại loại nhỏ, nhưng chúng quả thực rất tiện lợi.
“Người anh em, chỗ này không có ai ngồi chứ, tôi ngồi được không?”, một người đàn ông ăn mặc thời trang, mặc bộ vest thủ công được cắt may vừa vặn khéo léo, chỉ là vóc dáng hơi to béo, bước tới ngồi xuống, mỉm cười bắt chuyện với Diệp Thành.
“Tôi tên là Trương Đại Hàn, nghe nói anh họ Diệp, đến cùng với người đẹp Phong Linh à?”
Giọng nói và thái độ của Trương Đại Hàn rất khiêm tốn nhã nhặn, không có vẻ gì là một công tử lên mặt nạt người, cũng không để ý đến cách ăn mặc hơi xuề xòa của Diệp Thành, chỉ là cậu ta vừa đặt mông ngồi xuống, sô pha liền rung lên.