Tiên Đế trùng sinh – Diệp Thành (Truyện full tác giả: Lam Phong)


 
             “Phong Linh mà cũng được coi là người đẹp sao?”, Diệp Thành thầm thấy buồn cười.  

             Anh nhìn Trương Đại Hàn, mơ hồ hiểu ra tại sao cậu ta lại thân thiện đến thế.  

             Trong cả tầng một trăm của tòa nhà Thế Mậu Thiên Tứ này, những người tu luyện mơ hồ chia thành hai phe, bên nam do Trình Hưng, Điền Khởi Văn dẫn đầu, phe nữ do Phong Linh dẫn đầu. Ngoài ra còn có không ít các cậu ấm cô chiêu của Tô Bắc.  

             Chỉ có điều trên người bọn họ không có chút khí tức tu hành nào, không phải Trúc Cơ, không thể chen chân vào hai đám người này. Trương Đại Hàn này là người không thể tu luyện, cậu ta chạy qua đây bắt chuyện với Diệp Thành, rõ ràng cũng tưởng Diệp Thành là người phàm giống mình.  

             Dù sao đây chỉ là tầng một trăm, là đường ranh giới, trên tầng một trăm thì bọn họ tuyệt đối không thể vào được.  

             “Ôi, người anh em đúng là có phúc mà không biết hưởng, Phong Linh là công chúa được cả xã hội thượng lưu của Tô Bắc, thậm chí là Giang Bắc quan tâm nhất. Còn trẻ mà đã là Trúc Cơ đỉnh phong, sắp tới còn lên Tu Thể, trước kia cô ấy còn hàng phục một con hổ to chỉ bằng một tay cơ mà…”  

             Trương Đại Hàn trợn mắt lên, khua tay múa chân giải thích.  

             Sau khi Diệp Thành gật đầu liên tục tỏ ý đã biết thì Trương Đại Hàn mới tha cho anh.  

             Hai người lại tán gẫu mấy câu, Trương Đại Hàn bắt đầu than thở.  

             “Người anh em có mối quan hệ với người đẹp Phong Linh, nên mới không biết nỗi khổ của những người bình thường như chúng tôi. Tuy nhà tôi có tài sản một tỷ tệ, cũng được coi là nhà giàu ở Tô Bắc đúng không? Nhưng chẳng ích gì, ở thế giới hiện giờ, trong gia tộc không có người tu luyện làm trụ cột thì ra ngoài sẽ không được người ta công nhận”.  

             “Cứ nói mấy cậu chủ ở đây đi, chú, bố mẹ, hoặc ông nội của bọn họ ít ra cũng là tu sĩ cảnh giới Tu Thể. Nhà họ Điền lại càng hơn người, có một lão tổ Ngưng Đan. Nếu không phải thiếu gia Điền sinh ra ở chi thứ thì sao thèm chơi với bọn tôi chứ?”  

             Trương Đại Hàn nói xong nốc liền mấy ngụm rượu, lòng đầy chua xót, lảm nhảm không ngớt với Diệp Thành.  

             Năm xưa trước khi trời đất có sự thay đổi to lớn, những đứa con nhà giàu như cậu ta nổi bật cỡ nào chứ, người đẹp người mẫu tranh nhau nhào vào lòng. Bây giờ người ta đều lao về phía những người tu luyện, những người không tu luyện cho dù đẹp trai nhiều tiền đến đâu cũng bị người đẹp ngó lơ.  

             Diệp Thành đưa mắt nhìn xung quanh, phát hiện không ít các cô gái trẻ trung xinh đẹp đều đổ dồn mắt vào đám người Trình Hưng, Điền Khởi Văn, anh không khỏi gật đầu.  

             “Anh Trương, các anh đúng là thảm thật”.  

             “Chẳng thế thì sao?”  

             Trương Đại Hàn vỗ đùi, vẻ mặt tức tối.  

             Nghe cậu ta giới thiệu, Diệp Thành đại khái đã hiểu tình hình của Hoa Hạ, thậm chí là Địa Cầu hiện giờ. Các nước rõ ràng đang dốc sức thúc đẩy việc tu luyện, vậy nên người tu luyện có địa vị rất cao.  

             Bây giờ, một người cảnh giới Trúc Cơ bình thường còn không thua kém gì những thương nhân tài chính tài giỏi nhất của phố Wall, thậm chí các công ty tập đoàn lớn hở tý là mời chào với mức lương tháng là bảy, tám mươi nghìn, thậm chí hơn trăm nghìn tệ, lương năm là hơn triệu tệ một cách ngon lành, mà người ta còn chưa chắc đã chấp nhận.  

             Cảnh giới Tu Thể lại càng cao hơn, vào Tu Thể thì chẳng khác gì Võ Thánh năm xưa, mỗi năm kiếm được chục triệu, thậm chí trăm triệu tệ cũng không phải việc khó, địa vị cũng rất cao, cả Tô Bắc cũng chưa chắc có được một trăm tu sĩ cảnh giới Tu Thể. Cảnh giới Ngưng Đan thì càng không cần phải nói, về cơ bản đều là cấp bậc lão tổ của các gia tộc lớn, ví dụ như bố của Trình Hưng chính là Phó hội trưởng của hiệp hội những người tu luyện Tô Bắc.  

             Về Kim Đan thì Trương Đại Hàn biết rất ít, đó là cấp thần bảo vệ một quốc gia một lãnh thổ, là vũ khí hạng nặng của đất nước, sẽ không tùy tiện ra mặt. Theo suy nghĩ của Diệp Thành, những người có thể đột phá Kim Đan chắc hẳn đều là những người anh quen trước khi rời khỏi Địa Cầu.  

             “Ôi, đời này của tôi không mong được vào những thánh địa cao nhất như Vô Cực Cung, Vạn Yêu Tự, Trục Nhật Thần Giáo. Có thể vào được mấy nơi như Đường Môn, Tuyệt Đao Môn, Thiên Kiếm Môn, làm đệ tử nhập môn bình thường là tôi đã mãn nguyện lắm rồi”.  

             Trương Đại Hàn vỗ bụng, thở dài cảm khái, nhìn mấy người Trình Hưng được một đám người đẹp vây quanh, ánh mắt tỏ vẻ vô cùng ngưỡng mộ.  

             Sau đó, bất kể là liên hoan hay cùng chơi trò chơi, quả nhiên đám Trình Hưng, Điền Khởi Văn đều lập nhóm, mơ hồ bài xích Diệp Thành, mình tự chơi với nhau. Mấy lần Phong Linh định gọi Diệp Thành qua, nhưng đều bị Trình Xảo Xảo ngăn lại. Cuối cùng, trong đám nữ tu sĩ, một cô gái cấp chị cả mặc xường xám, khí chất nhã nhặn lên tiếng.  

             “Phong Linh, muốn vào hội thì phải có tư cách. Anh ta chỉ là một người phàm bình thường, cố kéo anh ta vào hội tu luyện chúng ta thì cũng không có lợi cho anh ta đâu”.  

             “Phải đấy, chị Phong Linh, tuy anh ta quen biết với trưởng bối, nhưng cũng không phải thân thích, chỉ là quen nhau mà thôi. Nếu chị gọi em trai ruột vào hội thì em tuyệt đối sẽ không phản đối”, Trình Xảo Xảo cũng khuyên nhủ.  

             Phong Linh đã thử gọi, nhưng thấy Diệp Thành uyển chuyển từ chối, cuối cùng thở dài một tiếng.  

             Giống như đám Trình Hưng nói, một khi bước vào thế giới người tu luyện thì sẽ khác một trời một vực với những người bình thường. Diệp Thành không tu hành Trúc Cơ thì vĩnh viễn không có tư cách sánh vai với cô ta, khoảng cách giữa họ chỉ có càng ngày càng lớn, cuối cùng có lẽ chỉ thỉnh thoảng gặp mặt, gật đầu coi như chào hỏi mà thôi.  

             Ngay cả Phong Linh cũng đã từ bỏ, những người khác lại càng không quen Diệp Thành, tất cả đều xúm vào đám Trình Hưng, Điền Khởi Văn, thỉnh thoảng cũng có người đến làm quen, thấy Diệp Thành không phải người tu luyện, cũng không nghe nói đến gia thế, liền lịch sự gật đầu, khách sáo hai câu rồi xoay người đi mất. Cuối cùng, Diệp Thành chỉ uống rượu ăn cơm với tên mập Trương Đại Hàn, có vẻ cô đơn buồn tủi.  

             “Không sao đâu, tôi quen tham gia mấy kiểu tụ họp này rồi”, Trương Đại Hàn an ủi, bỗng cúi đầu nói vẻ bí mật: “Anh biết không? Buổi tụ họp hôm nay có khả năng sẽ có một người thần bí đến”.  

             “Người thần bí?”, Diệp Thành nâng mí mắt lên.  

             “Đúng vậy, nghe nói là nhân vật có máu mặt ở tỉnh, giậm chân một cái là Tô Bắc phải rung chuyển. Hơn nữa còn có một người đẹp siêu cấp, rất nhiều người gọi là đệ nhất mỹ nữ của Tô Bắc. Nhưng địa vị của cô ấy quá cao, được các lão tổ mời đến, chứ chưa chắc sẽ đến chỗ của lớp trẻ như chúng ta”, Trương Đại Hàn tiếc nuối nói.  

             Theo lời cậu ta, người đẹp số một Tô Bắc kia nổi tiếng khắp tỉnh ít nhất đã mười năm, bản thân cô ấy cũng là Tu Thể đỉnh cao, chỉ cách Ngưng Đan nửa bước.  

             "Vậy sao?"  

             Diệp Thành không hứng thú lắm, đời này anh đã từng gặp quá nhiều người đẹp, cho dù là tiên tử ở trên chín tầng trời thì anh cũng từng được chiêm ngưỡng phong thái, vậy nên người đẹp số một Tô Bắc vẫn chưa thu hút được sự chú ý của anh.  

             Nhưng đám Trình Hưng, Điền Khởi Văn thì khác hẳn.  

             "Nghe nói cô chủ Kỷ cũng đến thật sao?", Tề Thắng Nam hưng phấn nói.  

             Đám Trình Xảo Xảo cũng tỏ vẻ hứng thú, bọn họ cũng đã nghe nói đến đại mỹ nhân nổi tiếng tỉnh Tô Bắc đó từ lâu, chỉ là chưa từng gặp.  

             Chỉ có Phong Linh là vẻ mặt bình thản, tuổi thật của cô ta đã là mấy trăm, không biết từng gặp bao nhiêu gái đẹp, sao còn quan tâm đến nữ thần gì đó của Địa Cầu chứ.  

             "Đúng là cô chủ Kỷ sắp đến rồi, bố tôi đang đi cùng cô ấy", Trình Hưng vóc dáng vạm vỡ như hổ báo, lời ít ý nhiều.  

             Gã vừa dứt lời, những người khác đều há hốc miệng, trong mắt đám Điền Khởi Văn, Trình Xảo Xảo đều lóe lên vẻ kinh ngạc.  

             "Ngay cả Trình Hồng Quang cũng tới, rốt cuộc là chuyện gì lớn mà kinh động đến đại cao thủ như ông ta vậy?"  

             Tất cả mọi người đều tỏ vẻ nghiêm túc, bố của Trình Hưng là cao thủ Ngưng Đan chân chính, so với đám con cháu bọn họ thì như trời với đất, cho dù là bố hay ông nội của họ cũng chưa chắc có thể bì kịp.  

             Cũng nhờ có người bố này, Trình Hưng mới có thể chèn ép Điền Khởi Văn, mơ hồ trở thành người đứng đầu trong thế hệ trẻ của Tô Bắc.  

             

Advertisement
';
Advertisement