Tiên Đế trùng sinh – Diệp Thành (Truyện full tác giả: Lam Phong)

 
             Yên Kinh rất lớn, chiếm diện tích mấy trăm dặm vuông, ngày nay tập trung gần năm mươi triệu dân số, quả thật có thể gọi là dân số đông, tấc đất tấc vàng. Thêm vào đó, không biết có bao nhiêu nhà cao tầng mọc lên, tòa nào tòa nấy ba trăm tầng, năm trăm tầng.  

             Nếu muốn tìm được một người nào đó hoặc là vài người không mấy thân thiết trong bao nhiêu người như vậy, dù là với Diệp Thành mà nói cũng có chút khó khăn. Nhưng anh không vội, vừa trò chuyện với tài xế vừa từ từ tìm kiếm.  

             “Hửm?”  

             Diệp Thành hơi nhíu mày, anh cảm giác thần niệm không chỗ nào không tới được của mình như đụng phải hòn đá ngầm. Diệp Thành cảm nhận hướng đó chính là núi Phượng Hoàng.  

             Hiện nay, núi Phượng Hoàng được từng lớp trận pháp bao bọc, ngay cả Diệp Thành, nếu không dùng thực lực chân chính thì thần niệm cũng không thể xuyên qua được.  

             Diệp Thành đang nghĩ có nên dùng Cửu Khiếu Thần Anh hay không, vẻ mặt anh chợt thay đổi, trong mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo.  

             “Ồ? Luồng khí tức quen thuộc này là…”  

             “Tần Thư Dao?”  

             Diệp Thành không ngờ anh vừa đến Yên Kinh đã tìm được tung tích của Tần Thư Dao. Nếu mình đã có thể phát giác được, vậy Tần Sương mỗi ngày đều ra vào Yên Kinh có lẽ cũng phát giác được. Ông ta cứ để mặc con gái và cháu gái mình không thể đoàn tụ vậy sao?  

             “Bác tài, Trường Sinh Các là ở đâu?”  

             Diệp Thành nhíu mày hỏi.  

             Thần niệm của anh lần theo dấu vết, phát hiện Tần Thư Dao đang ở trong một tòa nhà tên là Trường Sinh Các. Cô ta ngồi ngay ngắn, nâng ly rượu nói cười vui vẻ với người khác. Trên người cô ta vẫn còn tu vi, thậm chí đã đến cảnh giới Tu Thể đỉnh phong, trông chẳng có vẻ gì giống bị người khác giam cầm ràng buộc.  

             Diệp Thành hơi tức giận. Bây giờ anh đã vang danh thiên hạ, chỉ cần Tần Thư Dao theo dõi tin tức hẳn là đã sớm biết anh trở về. Con gái cô ta Tần Thanh Uyển cũng ở trên núi Hoành Lan, sao cô ta còn bàng quan ở lại Yên Kinh như thế?  

             Hại Diệp Thành ngàn dặm xa xôi chạy đến Yên Kinh tìm người, Tần Thanh Uyển thì ngày nào cũng khóc, lo lắng phải chăng mẹ mình từ lâu đã không còn trên đời.  

             “Trường Sinh Các à? Chậc, nơi đó là một nơi đốt tiền cao cấp nhất Yên Kinh, người bình thường không thể vào được. Nghe nói nơi đó chỉ tiếp đãi thế gia đại tộc và người tu luyện có thành tựu, cảnh giới Trúc Cơ bình thường cũng không thể vào đó, ít nhất phải là cảnh giới Tu Thể đỉnh phong nổi tiếng mới đủ tư cách vào cửa”, tài xế taxi không hổ là tài xế, nắm rõ mọi thứ như lòng bàn tay.  

             “Người anh em, cậu muốn đến Trường Sinh Các sao? Tôi thấy hay là thôi đi, người bình thường thật sự không thể đặt chân tới chỗ đó được. Nghe nói nơi đó là của người được thánh địa tu luyện ủng hộ mở ra, người bình thường dám tùy tiện bước chân vào có thể sẽ bị đám người tu luyện đó đánh gãy chân, thậm chí biến mất khỏi cõi đời này cũng là điều bình thường”, tài xế taxi khuyên nhủ.  

             “Bá đạo thế sao?”  

             Diệp Thành nhíu mày, nơi đây là lãnh thổ quốc gia của nhân loại, còn thuộc sự cai quản của Long Đằng, đám người Tần Sương cứ để yên cho đám người tu luyện này làm càn vậy sao?  

             “Haizz, chẳng còn cách nào khác. Ai bảo những thánh địa tu luyện đó quá mạnh chứ? Tôi nói cho cậu hay, xã hội thượng lưu ở Yên Kinh ngày nay, có thế gia đại tộc nào mà không biết các tiên trưởng chấp sự, trưởng lão của các thánh địa có mối quan hệ dây mơ rễ má chứ? Bây giờ các thế gia quật khởi, nói trắng ra là sau lưng đều có thánh địa tu luyện làm chỗ dựa. Thế giới ngày nay, ai không phải nhìn vào sắc mặt của đám người của thánh địa tu luyện đó chứ?”, ông chú tài xế lắc đầu.  

             “Không phải vẫn có Diệp Thiên Quân hay sao?”  

             Diệp Thành cảm thấy kỳ lạ, anh đã san bằng các dị tộc, lẽ nào tài xế còn không biết?  

             “Hừ, người anh em, vậy là anh không hiểu rồi. Có một vài tin tức chỉ có người Yên Kinh chúng tôi mới được biết. Nói về lão tổ Huyết tộc chết ở Tô Bắc đi, nghe nói là Nguyên Anh gì đó, Diệp Thiên Quân giết nó còn phải dựa vào kiếm trận”.  

             Tài xế taxi ra vẻ cao thâm cười nói: “Còn trong thánh địa tu luyện thì sao? Lão tổ Nguyên Anh như thế không phải chỉ có một người, cậu nghĩ họ có mạnh không?”  

             “Không chỉ có một Nguyên Anh à?”  

             Diệp Thành nhíu mày, tài xế này chỉ là một người phàm, sao lại nghe được tin này?  

             “Đương nhiên, hiện nay các thánh địa đã loan tin, có vài người thân thiết với những trưởng lão chấp sự đó tiết lộ, thật ra các thánh địa hoàn toàn không sợ Diệp Thiên Quân, vài vị lão tổ còn ra lệnh để Diệp Thiên Quân bái làm đệ tử của thánh địa. Cậu thấy đấy, những thánh địa đó mạnh biết bao, Diệp Thiên Quân cũng chỉ có thể làm đệ tử thôi”, tài xế taxi nói liên tục, thậm chí trên mặt còn có vẻ tự hào.  

             Diệp Thành càng nghe, ánh mắt càng lạnh lẽo. Mặc dù các thánh địa như Vô Cực Cung xuống Yên Kinh chỉ mới mấy năm, nhưng sức ảnh hưởng của bọn chúng với nơi đây quá lớn, thậm chí bóp méo cả tâm trí của người khác, khiến một con người không còn phân biệt được đâu là trắng đen.  

             Anh nhìn xuống thành phố này, cảm thấy như tất cả mọi người đều hướng về các thánh địa như Vô Cực Cung, quên luôn cả chủng tộc của nước mình.  

             Diệp Thành biết, ngày nay không chỉ có mỗi thành phố Yên Kinh này, mà e rằng trên cả Hoa Hạ, thậm chí là chín mươi chín phần trăm Địa Cầu đều bị bọn chúng ảnh hưởng sâu sắc. Diệp Thành giết tám dị tộc lớn tất nhiên khiến lòng người phấn chấn, nhưng không cứu được Địa Cầu đã trúng độc quá sâu. Nếu không diệt trừ thứ ung nhọt như Vô Cực Cung thì mãi mãi cũng không tẩy sạch được độc tố.  

             “Mê hoặc lòng người, nên giết!”  

             Diệp Thành ngẩng đầu lên, ánh mắt vô cùng lạnh lùng.  

             …  

             Thậm chí thông qua tài xế, anh còn nghe được tin Bạch Tiểu Huyên đã chứng đạo Kim Đan, không lâu nữa sẽ xuất quan. Giờ đây, rất nhiều người tu luyện đổ về thành phố Yên Kinh là để được nhìn thấy phong thái của Bạch nữ thần.  

             “Đến Trường Sinh Các”, Diệp Thành thản nhiên nói.  

             Bạch Tiểu Huyên không liên quan đến anh, đương nhiên Diệp Thành không quan tâm.  

             Chẳng bao lâu, xe đã đến trước Trường Sinh Các, Diệp Thành ngẩng đầu nhìn tòa nhà cao trăm trượng, khí thế vĩ đại, người tu luyện tụ tập trong tòa nhà này lại chiếm một phần mười dân số thành phố.  

             “Hay cho một nơi đốt tiền”, Diệp Thành cười nhạt.  

             Anh bước chân vào trong, trước cổng có những người đàn ông áo đen khoanh tay trước ngực, đứng thành hàng. Khí tức người nào người nấy nghiêm túc, trầm ổn, khí mạch kéo dài, pháp lực chuyển động quanh người. Bọn họ ít nhất cũng là tu sĩ cảnh giới Tu Thể, hai người dẫn đầu ở cảnh giới Tu Thể đỉnh phong. Dùng tu sĩ cảnh giới Tu Thể đỉnh phong để canh cửa, có thể thấy nội tình của Trường Sinh Các sâu dày đến mức nào.  

             “Dừng lại, đây là cấm địa tư nhân, không phải người tu luyện thì không được vào trong”, có kẻ áo đen cản đường.  

             “Tôi tìm Tần Thư Dao”, Diệp Thành lên tiếng.  

             “Tần Thư Dao gì, chưa từng nghe qua. Mau đi đi, nếu không đừng trách chúng tôi động tay”, kẻ áo đen vung tay, giống như đuổi ruồi. Tu vi của bọn họ rất mạnh, lại còn làm việc cho Trường Sinh Các, trước nay phách lối đã quen.  

             “Ồ?”  

             Trong mắt Diệp Thành lóe lên tia sáng sắc bén.  

             “Đợi đã, người anh tìm chẳng lẽ là quản lý đại sảnh của Trường Sinh Các, Tần Thư Dao?”  

             Đột nhiên một người dẫn đầu có cảnh giới Tu Thể đỉnh phong lên tiếng: “Tiểu Lữ, cậu đưa cậu ta lên tầng tám mươi tư đi”.  

             “Từ lúc nào mà Tần Thư Dao trở thành quản lý đại sảnh của Trường Sinh Các thế?”, Diệp Thành ngạc nhiên.  

             Anh phát hiện, đám người này nghe anh tìm Tần Thư Dao thì lập tức biến sắc, ánh mắt vô cùng kỳ quái, trên mặt còn có vẻ thương hại khó thấy.  

             Nhưng Diệp Thành vẫn đi theo Tiểu Lữ lên lầu, sự hào hoa xa xỉ của Trường Sinh Các vượt ngoài sức tưởng tượng của anh. Vừa vào cửa thì nhìn thấy từng hàng thị nữ Nhân tộc ăn mặc hở hang, tay cầm đủ loại khay mâm đựng đầy linh quả, lướt qua như cá. Sắc đẹp của bọn họ đều trên tiêu chuẩn, Hoàn phì Yến sấu nên có đều có, thậm chí còn có những cô gái đến từ Âu Châu, Mễ Quốc, Phi Châu, Đông Nam Á.  

             “Những cô gái này đều được chọn ra từ các trường đại học ở khắp mọi nơi, bảo đảm là gái trinh, nhan sắc học thức đều đứng hàng đầu. Bọn họ ở trong xã hội ít nhất cũng có thể trở thành nữ thần, hoa khôi trên mạng xã hội”, kẻ áo đen tên Tiểu Lữ nói.  

             “Vì sao bọn họ lại tự hạ thấp mình như vậy?”, Diệp Thành khẽ than.  

             “Ha ha, ham muốn vô hạn mà thôi. Xã hội ngày nay, tiền bạc quyền lực chẳng là gì cả, chỉ khi nào trở thành người tu luyện mới có thể nhảy vọt lên đứng trên người khác. Bình thường người tu luyện rất hiếm, đâu giống như ở trong Trường Sinh Các, chỗ nào cũng thấy công tử của đại tộc thế gia đỉnh cao, hoặc là người tu luyện nổi tiếng, thậm chí không thiếu người của thánh địa tu luyện. Nếu ngày nào đó được người tu luyện cảnh giới Tu Thể đỉnh phong hay thậm chí là Ngưng Đan cưới làm vợ lẽ thì đúng là một bước lên trời. Vậy không phải thoải mái hơn làm bà hai của nhà giàu có hay sao? Tiền tài danh lợi muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, hơn nữa còn có thể tu luyện theo họ, kéo dài tuổi thọ”.  

             Tiểu Lữ khẽ cười giải thích, ánh mắt lướt qua Diệp Thành, lại như nhìn những cô gái kia, khiến Diệp Thành càng cảm thấy buồn bã.   

             

Advertisement
';
Advertisement