Chẳng mấy chốc, hai người đã đến tầng tám mươi tư.
Nơi này là một trong những nơi bí mật quan trọng nhất trong Trường Sinh Các, đi qua nhiều lớp kiểm tra, Diệp Thành còn nhìn thấy có cả tu sĩ Ngưng Đan trấn thủ. Người qua lại ít nhất cũng là Tu Thể đỉnh phong.
“Có người tìm tôi sao? Không thể nào, chẳng lẽ là người của Vô Cực Cung?”
Tần Thư Dao mặc trang phục OL vô cùng chỉnh tề, nâng ly rượu ngờ vực đi ra. Cô ta vừa nhìn thấy Diệp Thành thì vẻ mặt chợt thay đổi: “Diệp... Em họ, sao em lại đến đây?”
“Tôi không đến, lẽ nào cứ để Tiểu Uyển Nhi ở nhà khóc tiếp vậy sao?”
Diệp Thành dửng dưng đáp.
Anh quan sát Tần Thư Dao, thấy người chị họ năm xưa tràn đầy ý chí, bây giờ lại khác hoàn toàn. Mặc dù cô ta đã tu thành cảnh giới Tu Thể đỉnh phong, nhưng nền tảng hoàn toàn không vững, khí tức trong cơ thể xao động, rõ ràng là miễn cưỡng mới lên được. Thân hình cô ta hơi cúi xuống, giọng điệu cũng trở nên dè dặt. Cô ta là người tu luyện, vậy mà tóc lại trở nên bạc trắng, cơ thể như có một luồng khí tức giống xiềng xích khóa cô ta bằng nhiều lớp.
“Chuyện gì vậy?”, Diệp Thành nhíu mày.
“Không sao, không sao, em mau vào trong đi, có thời gian chị sẽ đi thăm Tiểu Uyển Nhi”, Tần Thư Dao thúc giục, sắc mặt dường như vô cùng căng thẳng.
Nhưng ngay lúc ấy...
“Tần Thư Dao, có người tìm cô sao? Mau dẫn vào để bổn điện hạ gặp xem”, một giọng nói uy nghiêm vang lên trong phòng.
“Vâng, chủ nhân”.
Tần Thư Dao nghe vậy thì rùng mình, nhưng rồi trả lời với thái độ vô cùng cung kính, như người hầu đối với chủ nhân.
Diệp Thành đẩy cửa ra, nhìn thấy một căn phòng to lớn mấy nghìn mét vuông, chiếm cứ mấy tầng lầu. Những người tu luyện tụ thành từng nhóm lớn nhỏ, ở chính giữa đám người là vài người trẻ tuổi tướng mạo quái dị, ánh sáng thần bao quanh người. Khí tức trên người bọn họ vô cùng mạnh mẽ, khác với tất cả những người còn lại.
Người lên tiếng là một người đàn ông tóc tím, trên trán có một con mắt dựng thẳng, trong lúc đóng mở lóe lên ánh sáng rực rỡ. Trông hắn trẻ tuổi, nhưng tu vi đã là Kim Đan.
“Long huynh, chỉ là người thân của kẻ hầu, có gì đáng xem chứ? Chúng đều là đám kiến quê mùa hèn hạ mà thôi. Ngược lại, nghe nói Bạch Tiểu Huyên sắp xuất quan. Lúc Long lão tổ nhận cô ta làm đệ tử đã định ban cho Long huynh làm thiếp. Chúc mừng Long huynh nạp được một người thiếp xinh đẹp”, một thanh niên khác lưng có cánh bạc ngáp một cái, nói.
“Không sai, nghe nói cô Bạch Tiểu Huyên kia thiên phú rất cao, vẻ ngoài cũng được, có thể xem là nhân vật xuất chúng hiếm có trên ngôi sao hạ đẳng này, coi như xứng với thân phận cao đồ của Trường Sinh Giáo như Long huynh”, những người khác cũng lên tiếng.
Bọn họ thảo luận với nhau, đường hoàng gọi Địa Cầu là hành tinh hạ đẳng lạc hậu, vô cùng khinh thường con người ở Địa Cầu.
Nhưng những người tu luyện là con người đứng ở xung quanh, nhiều người còn ăn mặc lộng lẫy, tràn đầy khí phách, có thể còn đến từ những đại tộc thế gia ở Yên Kinh, nhưng lúc này bọn họ đều nở nụ cười, lộ ra vẻ mặt nhún nhường.
“Không giống đâu, có thể các anh không biết, người hầu của tôi ngoài năng lực làm việc xuất chúng ra, còn xuất thân từ nhà họ Tần, là chị họ của Diệp Thiên Quân. Năm xưa, tôi xem trọng cách làm việc đầy kinh nghiệm, tính toán sổ sách kỹ càng của cô ta, nên mới mời cô ta từ nhà họ Điền ở Tô Bắc đến đây. Nhưng gần đây tôi mới biết cô ta có quan hệ không tầm thường với Diệp Thiên Quân”.
Long Diệu thản nhiên nói.
“Ồ? Chị họ của Diệp Thiên Quân sao?”
Mọi người đều chấn động, ngay cả mấy thanh niên tướng mạo khác thường, cả người bao phủ trong ánh sáng thần, khí tức mạnh mẽ kia cũng kinh ngạc.
“Tôi vừa mới đến Địa Cầu đã nghe tới Diệp Thiên Quân, lúc đó tôi còn theo thần tướng Quang Minh đại nhân giết lên phái Sương Diệp. Tiếc rằng, đó chỉ là một tông môn quê mùa mà thôi. Đừng nói là thần pháp, thánh pháp, ngay cả một công pháp tu luyện hoàn chỉnh cũng không tìm thấy, lãng phí bao nhiêu thời gian, khiến tôi nổi giận giết một lúc mấy con kiến. Nhưng gần đây hắn lại gây ra động tĩnh rất lớn, hang ổ của cả tám dị tộc đều bị san bằng”.
Một người đàn ông tóc vàng rực rỡ, hai mắt cũng màu vàng lên tiếng. Quanh người gã như có ngọn lửa cháy hừng hực, bao phủ trong ánh sáng thần màu vàng. Khí thế của gã mạnh nhất trong đám người này, đã tu luyện đến Kim Đan đỉnh phong.
“Ha ha, tám dị tộc lớn gì chứ, chỉ là một đám nô lệ mà thôi. Trong mắt đại giáo biển sao chúng ta, người ở tinh vực bị lãng quên này đều chỉ xứng làm nô lệ, công pháp không đầy đủ, đạo thống thiếu sót, huyết mạch mai một. Nghe nói ngay cả sao Thiên Hoang mạnh nhất cũng đã mười vạn năm không sinh ra được Hóa Thần, chỉ riêng một mình giáo bọn ta là có thể diệt sạch dễ dàng”, thanh niên cánh bạc cười giễu.
“Không sai, nghe nói tên Diệp Thiên Quân kia đánh bại một đám nô lệ còn phải dựa vào sức mạnh của kiếm trận. Tu vi trình độ này, đến lúc đó, nếu ngoan ngoãn gia nhập tông môn, chịu sự sai khiến của chúng ta thì còn có vài cơ hội sống. Nếu không, đợi các lão tổ nổi giận, thẳng tay trấn áp hắn, không chừng phái Sương Diệp chó má gì đó còn bị tàn sát thêm lần nữa”, những người khác cũng cười lớn.
Tần Thư Dao nghe vậy, thân hình cô ta càng cúi thấp xuống, cố gắng nháy mắt ra hiệu Diệp Thành nhẫn nhịn.
Diệp Thành đi tới với vẻ mặt hờ hững. Những kẻ đứng ở phía ngoài cùng lắm cũng chỉ là tu sĩ cảnh giới Tu Thể đỉnh phong. Bọn họ ở bên ngoài hô mưa gọi gió, là người vang danh ở một phương, nhưng vào đây lại trở nên khúm núm, treo trên mặt nụ cười nịnh bợ, nhao nhao phụ họa theo lời của mấy thanh niên.
Trong đó có kẻ liếc nhìn Diệp Thành, thấy gương mặt Diệp Thành rất quen, nhưng lại nhất thời ngẩn ra, không dám xác nhận.
Đa số mọi người đều không nhìn lấy một cái, dù sao Tần Thư Dao cũng chỉ là một người hầu, người thân của người hầu thì lại càng thấp hèn hơn. Huống hồ, trên người Diệp Thành không có chút khí tức tu hành nào, chỉ là người bình thường mà thôi.
Một cô gái có gương mặt xinh đẹp quyến rũ, eo thon chân dài, mặc xường xám màu xanh nhạt, vóc dáng đẫy đà đầy mê hoặc đi tới, vẻ mặt lạnh nhạt dặn dò Diệp Thành:
“Mấy vị điện hạ địa vị cao quý, đều là tiên trưởng đến từ các thánh địa. Anh chỉ là một người phàm, gặp các điện hạ không được ngẩng đầu, không được nói chuyện, không được động đậy. Chỉ khi nào các vị điện hạ hỏi thì mới được mở miệng trả lời”.
Khí thế của mấy vị điện hạ cực lớn, thậm chí Diệp Thành còn không thể đến gần, chỉ được đứng ở cách xa trăm mét, khom lưng đợi hỏi.
“Diệp Thành, em nhẫn nhịn một chút, các điện hạ đều có lai lịch không nhỏ, sư trưởng thân tộc đều là lão tổ của các thánh địa, tuyệt đối không được đắc tội”, cuối cùng Tần Thư Dao cũng không nhịn được truyền âm.
Rõ ràng không phải cô ta không nhận ra Diệp Thành, thậm chí có thể cũng đã biết chiến tích gần đây của anh, nhưng giọng cô ta gấp gáp, cố gắng khuyên nhủ Diệp Thành, hiển nhiên là không có chút lòng tin nào vào Diệp Thành.
“Nô tỳ chết tiệt, điện hạ bảo cô dẫn người, cô lại dám lén lút truyền âm?”
Một tu sĩ Ngưng Đan đứng rất gần bên cạnh mấy thanh niên bỗng biến sắc, chỉ chớp mắt một cây roi sấm sét thật dài phóng ra, kèm theo ánh chớp mãnh liệt, quất lên người Tần Thư Dao. Tần Thư Dao bị đánh bay đi, sau lưng hiện ra một lằn roi sâu ba tấc.
Tần Thư Dao đứng dậy, hai tay siết chặt, trong mắt hiện lên vẻ khuất nhục, nhưng vẫn lặng lẽ đi đến bên cạnh Diệp Thành, âm thầm ra hiệu cho anh.
Diệp Thành hiểu được, ánh mắt ấy chỉ có hai chữ: nhẫn nhịn!
Diệp Thành dừng ở giới hạn trăm mét, ngẩng đầu nhìn lên. Mấy thanh niên mỗi người ôm mỗi cô gái khác nhau, tu vi của những cô gái đó ít nhất cũng là Tu Thể đỉnh phong, thậm chí có hai người cảnh giới Ngưng Đan. Diệp Thành còn từng thấy bọn họ qua tivi, bọn họ đều là những người nổi tiếng, ở bên ngoài có danh hiệu nữ thần, nhưng giờ phút này họ lại dựa vào lòng đám thanh niên, trên mặt nở nụ cười nịnh nọt.
“Tần Thư Dao, chị sợ bọn chúng sao?”