Tiên Đế trùng sinh – Diệp Thành (Truyện full tác giả: Lam Phong)

 
             "Vù vù vù!"  

             Lúc này, lưỡi kiếm chấn động nhẹ, rất nhiều gỉ đồng xanh rêu trên thân kiếm đen thui cao mấy trượng bong tróc hết sạch, để lộ thân kiếm lấp lánh trong suốt.  

             Ánh sáng trên thân kiếm càng ngày càng mạnh, cuối cùng hóa thành một luồng ánh sáng tiên rực rỡ, từng luồng tiên uy cao cấp hơn cả khí tức thần thánh chậm rãi tỏa ra. Tuy đây chỉ là một đoạn nhỏ bị gãy của thần bảo, nhưng xét về cấp bậc thì hơn đứt rất nhiều tiên bảo hạng nhất ở nhân gian. Nếu Diệp Thành đoán không nhầm, thì đây hẳn là một phần của "món binh khí kia".  

             "Lên".  

             Diệp Thành chìa tay muốn rút nó lên.  

             Nhưng lưỡi kiếm gãy vẫn ở nguyên chỗ cũ, không mảy may động đậy, bất kể là xác thịt mạnh mẽ đủ để ngưng tụ Tam Hoa Tụ Đỉnh, thậm chí là pháp lực hùng hậu có thể nhổ được Thái Sơn của Diệp Thành, thì cũng không thể khiến lưỡi kiếm gãy nhúc nhích. Thậm chí ngay cả ánh sáng tiên trên đó cũng thu bớt, dần nhạt đi, nằm im bất động trước Diệp Thành.  

             Rõ ràng đám Thần Tử Vạn Yêu cũng phát hiện ra lưỡi kiếm gãy này, chẳng qua bọn họ dùng đủ cách cũng không mang nó đi được, nên mới bỏ lại chỗ này. Còn bây giờ, lưỡi kiếm gãy này cũng không thèm nhận Diệp Thành.  

             Anh cười khẩy nói.  

             "Hừ, nhận lộc của tao xong còn muốn chạy? Tưởng tao là mấy Thần Tử kiến hôi kia sao? Cho dù là chủ nhân mày, thậm chí những kẻ đã giết chủ nhân mày, nhìn thấy tao cũng phải cúi đầu, huống hồ là một lưỡi kiếm gãy rách nát".  

             Dứt lời, Diệp Thành thi triển pháp quyết, trong tay biến hóa như rồng, giậm mạnh chân quát to.  

             "Lên cho tao!"  

             "Vù!"  

             Một luồng ánh sáng màu vàng bắn từ lòng bàn tay Diệp Thành ra, va lên thân của lưỡi kiếm gãy.  

             Luồng ánh sáng màu đỏ máu kia uốn éo như con rết, trong nháy mắt ập vào thân lưỡi kiếm gãy, nhanh chóng thẩm thấu vào trong. Nó giống như ma chú cực mạnh của vu sư, khiến lưỡi kiếm gãy rung lên kịch liệt, kêu to hơn trước gấp trăm nghìn lần, ánh sáng tiên bên trong càng tỏa ra chói mắt, giống như một đóa hoa tiên rực rỡ.  

             Ánh sáng chói lòa ngập tràn cả thạch thất, thần uy đáng sợ tỏa ra từ lưỡi kiếm gãy, giống như từng mảng mũi kiếm, khiến làn da Diệp Thành cũng bị rách toạc, lộ ra từng vết máu.  

             Nhưng Diệp Thành mặc kệ, ánh mắt kiên định của anh nhìn chằm chằm lưỡi kiếm gãy, điên cuồng rót pháp lực vào trong nó.  

             "Vù vù vù!"  

             Pháp lực rót vào, tiếng kêu của lưỡi kiếm gãy càng ngày càng lớn, cuối cùng vang khắp cả thần điện như rồng ngâm. Ánh sáng vàng gần như có thể thấy được bằng mắt thường hiện lên ở trên cùng, sau đó lan xuống.  

             Một tấc, hai tấc, ba tấc...  

             Một trượng, hai trượng, ba trượng...  

             Trong lúc đó, lưỡi kiếm gãy giãy giụa kịch liệt, thậm chí phóng ra kiếm khí, gây nên từng vết thương dài gần một tấc trên người Diệp Thành. Máu chảy xuống tí tách, thậm chí vết thương lớn nhất còn suýt nữa chém ngang eo Diệp Thành thành hai nửa.  

             Nhưng sắc mặt Diệp Thành vẫn bình thản, không chút quan tâm, chỉ vận chuyển pháp quyết, cưỡng ép luyện hóa thanh thần bảo này. Ánh sáng vàng tung hoành tràn lan, chẳng khác gì thiên thần hạ phàm.  

             Cuối cùng, khi ánh sáng vàng bao trùm toàn bộ cả lưỡi kiếm gãy, ánh sáng thần trên đó bỗng sáng lên, sau đó thoắt cái thu lại, hóa thành một thanh binh khí bình thường chỉ dài mấy tấc.  

             Dù sao thứ này chỉ là một phần của binh khí, thậm chí còn không có chuôi cầm, thoạt nhìn chẳng khác gì chày gỗ. Diệp Thành chìa tay ra rút nó lên, thấy trên đó đen bóng như gương, nhìn kĩ mới có thể mơ hồ nhìn thấy từng hoa văn màu vàng.  

             Diệp Thành biết, cuối cùng anh cũng bước đầu luyện hóa được một phần của thanh thần bảo này. Nhưng muốn nạp nó thành binh khí thực sự của anh, dùng thuần thục như kiếm Phá Quân thì không biết phải mất bao lâu.  

             Nhưng Diệp Thành không vội, anh chỉ cười nhạt nói: "Rơi vào tay tao mà còn muốn trở mình sao? Cho dù chủ nhân của mày chết rồi sống lại thì cũng đừng hòng lấy lại được!"  

             Lưỡi kiếm gãy im hơi lặng tiếng, nhưng Diệp Thành cảm nhận được nơi sâu nhất của nó khẽ run lên.  

             Diệp Thành không chút quan tâm, anh ngẩng lên nhìn ra ngoài điện: "Đến lúc gây phiền phức cho gã Thần Tử Vạn Yêu kia rồi".  

             Lưỡi kiếm gãy của thanh thần bảo này có thể coi là thu hoạch lớn nhất của Diệp Thành từ khi Diệp Thành vào đất tiên, thậm chí là từ khi anh trở về Địa Cầu. Tuy lúc này linh khí của nó đã tiêu tan hết không còn gì, bây giờ vào tay Diệp Thành lại càng hóa thành một thanh sắt đen bóng dài mấy tấc, thoạt nhìn chẳng có tác dụng gì.  

             Nhưng Diệp Thành lại vô cùng vui mừng.  

             Thần bảo đúng là thần bảo, cho dù chỉ là một mảnh không trọn vẹn, thì phẩm cấp cũng hơn xa tiên bảo. Có lưỡi đao gãy này trong tay, Diệp Thành chẳng khác gì sở hữu một món tiên bảo đỉnh phong, cho dù không có các loại uy năng, thần thông như tiên bảo, nhưng chỉ sự sắc bén cứng rắn của nó cũng đủ để làm vỡ nát bất cứ thiên bảo nào. Từ khi sống lại đến nay, cuối cùng Diệp Thành cũng coi như có được một món binh khí miễn cưỡng vừa tay.  

             “Nhìn mày tủi thân như vậy là biết bây giờ mày vẫn thấy không cam lòng, nhưng có thể theo một chủ nhân như tao thì cả đời vinh quang”.  

             Diệp Thành mỉm cười, cầm kiếm bước ra khỏi Tàng Binh Các.  

             Anh lại nhìn quanh một vòng, sau khi chắc chắn trong các cung điện đã bị lấy đi sạch sẽ không còn bất cứ bảo vật nào sót lại, mới tiếc nuối hóa thành một luồng sáng, đuổi theo Thần Tử Vạn Yêu.  

             Tuy Thần Tử Vạn Yêu cố gắng muốn che giấu thân hình, nhưng kiếm ý bùng phát trong người hắn lúc đó khiến hắn cứ cách một khoảng thời gian lại chảy một vết máu, càng về sau vết máu càng nhiều. Diệp Thành nhanh chóng xuyên qua từng điện các cao lớn, vào sâu bên trong đại điện Tề Thiên, cuối cùng dừng lại trước một cung điện vô cùng hùng vĩ cao to.  

             Tòa cung điện này to hơn gấp mười lần bất cứ lầu các nào trước đó, chẳng khác gì điện đường của tiên gia.  

             Diệp Thành cất bước đi vào, quả nhiên nhìn thấy Thần Tử Vạn Yêu đang đứng cạnh một chiếc giếng, hóa thành hình người, bao trùm trong ánh sáng vàng rực rỡ, quanh người lửa cháy hừng hực, giống như ngọn lửa vàng giận dữ, ánh mắt lạnh lùng.  

             “Dám đuổi theo thật à, đúng là không sợ chết”.  

             “Chỉ một Thần Tử nhỏ bé, sao có thể khiến bản tôn nể sợ chứ?”, Diệp Thành chắp hai tay sau lưng, bước từng bước tới, bình thản đáp.  

             “Ha ha, cậu tưởng dựa vào kiếm pháp trước đó là có thể giết được bản Thần Tử sao? Cậu không biết rằng bản Thần Tử khác với mấy kẻ vô dụng kia sao? Một luồng kiếm ý nhỏ nhoi sao có thể giết được tôi chứ?”, Thần Tử Vạn Yêu cười khẩy.  

             Hắn dừng ở đây nghỉ ngơi một lát, khí tức vốn suy yếu không giảm mà còn tăng, sắc mặt hồng hào, ngọn lửa vàng quanh người thiêu đốt hừng hực. Thậm chí Diệp Thành có thể nhìn thấy vết kiếm màu đỏ nhạt trên trán hắn lúc này cũng dần mờ đi, kiếm ý có thể chém giết người ta trăm kiếp luân hồi kia dường như đã bị Thần Tử Vạn Yêu cưỡng ép xóa đi.  

             Diệp Thành nhìn chằm chằm hắn một lát, bỗng phì cười.  

             “Hóa ra là có chí bảo bản mệnh liên kết với linh hồn do tu sĩ Hợp Đạo luyện chế qua, thảo nào có thể ép được luồng kiếm ý của tôi xuống. Nhưng anh tưởng dựa vào một món chí bảo bản mệnh là có thể thoát khỏi kiếm ý của Nhất Kiếm Cách Thế hoàn toàn sao?”  

 

 

             

Advertisement
';
Advertisement