Tiên Đế trùng sinh – Diệp Thành (Truyện full tác giả: Lam Phong)

 
             Khí tức trên người Thần Tử Vạn Yêu dần dần khôi phục đến đỉnh điểm, sau đó hắn còn lấy ra một viên đan dược tựa như một con rồng ra xé một cái, bóp nó thành bụi phấn rồi há mồm nuốt vụn đan thơm ngào ngạt đó vào. Khí tức của hắn thoáng chốc liền khôi phục đến đỉnh phong, trông không có vẻ gì như đã bị thương.  

             "Chuẩn thần dược có niên đại hơn năm mươi nghìn năm?", Diệp Thành khẽ híp mắt.  

             "Đúng vậy. Diệp Thành, trước đó khi ở ngoài điện tôi đã coi thường cậu, chỉ dùng một binh khí để quyết chiến với cậu. Nhưng lúc này, cậu sẽ được chứng kiến căn cơ của Vạn Yêu Môn chúng tôi đáng sợ cỡ nào, một vị Thần Tử sẽ có át chủ bài mạnh mẽ cỡ nào".  

             Thần Tử Vạn Yêu nói, hắn liên tiếp lấy ra ba viên đan dược. Những đan dược này đều tỏa ra khí tức thần thánh nhàn nhạt, hiển nhiên là đẳng cấp chuẩn thần đan, nó tựa như một ngọn lửa sáng chói.  

             "Ực! Ực! Ực!"  

             Thần Tử Vạn Yêu liên tiếp nuốt ba viên đan dược, ngọn lửa trên người hắn liên tục bùng lên đến ba lần, cuối cùng biến thành một vầng mặt trời hiện lên đằng sau lưng Thần Tử Vạn Yêu. Khí tức của hắn đã mạnh còn mạnh hơn, gấp mấy lần so với lúc trước, thậm chí có vẻ còn sắp đột phá Nguyên Anh đỉnh phong.   

             Hai mắt Thần Tử Vạn Yêu lập lòe ánh sáng, trong mắt mũi tai có năng lượng mãnh liệt trào ra, hiển nhiên là với tu vi của hắn thì việc liên tiếp nuốt ba viên chuẩn thần đan khiến hắn không áp chế nổi dược lực hùng hậu.  

             Nhưng vẫn không đủ. Hắn lấy ra một luồng sáng rực rỡ to bằng nắm đấm trong nhẫn để đồ ra, lạnh giọng nói với Diệp Thành: "Diệp Thành, có thể cậu còn chưa bao giờ nghe thấy tên của bảo vật này".  

             "Nó tên là chiến y Thiên Yêu, do chính tay lão tổ bệ hạ của Vạn Yêu Môn chúng tôi luyện chế, tổng cộng chỉ có thể dùng ba lần, nhưng mỗi lần mặc vào thì người đó sẽ có sức chiến đấu vượt xa tu sĩ Nguyên Anh, cứ như là có sức mạnh của Chân Tiên Hợp Đạo vậy. Bảo vật kiểu này dù là trong Vạn Yêu Môn chúng tôi cũng không có mấy món, chỉ có người ở đẳng cấp Thần Tử như tôi mới được nhận ơn huệ của lão tổ, được người ban cho thần vật này".  

             "Vốn tôi không muốn dùng, nhưng cậu đã tu thành Tam Hoa Tụ Đỉnh, là sự tồn tại mà bổn điện hạ không thể ngờ được nhất cuộc đời này. Để đảm bảo, bổn điện hạ không thể không dùng thần vật này".  

             Thần Tử Vạn Yêu vừa nói vừa xòe bàn tay ra.  

             Luồng sáng vàng kim đó biến thành một tia sáng lao vào người hắn, thoáng cái đã biến thành áo giáp màu vàng kim. Áo giáp đó tựa như được hoàn toàn chế tạo bằng vàng vậy, bên trên có khí tức thần thánh.  

             Áo giáp vừa được mặc vào người, khí tức của Thần Tử Vạn Yêu đã tăng vọt lên gấp đôi, cứ như đã hoàn toàn đột phá chướng ngại, đi vào một cảnh giới thâm sâu tới nỗi không thể tin được.  

             "Ầm ầm ầm!"  

             Trong không trung, pháp tắc vô hình hiện lên, thậm chí những pháp tắc này còn ngưng tụ thành hình, biến thành từng dây xích. Ánh sáng vàng kim đại diện cho pháp tắc của Vạn Yêu, hừng hực thiêu cháy, nó tựa như một xích thần vàng kim khóa cả đại điện lại.  

             Khí tức của Thần Tử Vạn Yêu không ngừng tăng vọt lên, thân hình không thay đổi nhưng sau lưng hắn dường như có một vị thần linh đang đứng vọt lên, ngạo nghễ đứng nhìn cả thế gian.  

             "Diệp Thành, trước mặt tôi cậu như một con kiến hôi vậy, bổn điện hạ giẫm chân là có thể giết chết cậu. Cậu hoàn toàn không biết lúc này tôi mạnh cỡ nào, đáng sợ cỡ nào!"  

             Thần Tử Vạn Yêu nói, giọng hắn vang vọng chín tầng trời như sấm rền, khiến trời đất đều run rẩy, đại điện phát ra tiếng ầm vang.  

             Một thanh búa được khắc hoàn toàn từ xương lơ lửng trong lòng bàn tay hắn, vô cùng kỳ quái khi nó xuất hiện cùng với khí tức thần thánh quanh người hắn.  

             Nhưng lợi ích khi làm như thế này cũng rất rõ ràng. Lúc này Thần Tử Vạn Yêu tuy chỉ là tu sĩ Nguyên Anh nhưng dưới sự bổ sung của chiến y Vạn Yêu và búa khắc xương, thêm cả lửa cháy hừng hực toàn thân, trông hắn tựa như một chiến thần, mạnh tới nỗi không thể tin nổi. Thanh búa đó tỏa ra ánh sáng kỳ lạ, dường như ngay cả không trung cũng có thể đập nát, cứ như ngay sau đó nó sẽ xuyên thủng Diệp Thành, đập cả cơ thể lẫn không trung phía sau anh thành hai nửa.  

             Đối mặt với Thần Tử Vạn Yêu có thần uy mạnh mẽ vô song, Diệp Thành từ từ giơ hai thanh sắt đen sì trong tay lên.  

             "Trong tay tôi là búa thần khắc xương do chính tay Chân Tiên Hợp Đạo luyện chế, tôi còn mặc cả chiến y Vạn Yêu do lão tổ Vạn Yêu ban cho. Cậu định dùng thanh  sắt tầm thường này để khiến tôi bị thương sao? Cậu bị ngu à?"  

             Thần Tử Vạn Yêu cười ha hả.  

             Diệp Thành không nói không rằng, chỉ chém một kiếm ra.  

             Ngay sau đó, một luồng ánh tiên rực rỡ tới nỗi không thể tin nổi vọt lên trong đại điện. Dưới ánh tiên đó, tất cả chiến y, tất cả sức mạnh, tất cả pháp bảo dường như đều không chịu nổi một đòn, tựa như tép riu vậy.  

             Thanh thần bảo này rốt cuộc mạnh cỡ nào, thực ra ngay cả Diệp Thành cũng không rõ. Linh khí trên bề mặt của nó đã mất hết, biến thành sắt thường, nếu theo lẽ thường thì nó chỉ còn hơi rắn chắc và sắc bén. Nhưng Diệp Thành lại có thể cảm nhận được ở nơi sâu thẳm nhất của nó còn có một chút thần mạch vẫn chưa mất đi, vẫn có thể phát ra một chút uy lực của thần bảo.  

             Lúc này Diệp Thành rót pháp lực vào, lần đầu tiên thử cảm giác sử dụng thần bảo.  

             "Ầm!"  

             Khi pháp lực hùng hậu được rót vào trong thần bảo, thanh sắt đen sì này ánh lên những tia sáng lấp lánh. Những gỉ sắt trên đó hoàn toàn được lột bỏ, ánh tiên rực rỡ tỏa ra từ trên thanh sắt. Lúc này nó biến thành một thanh kiếm sáng chói sắc bén, trên mũi kiếm tỏa ra ánh sáng sắc bén đến cực điểm, ngay cả không trung cũng không chịu nổi, đâu hề giống thanh sắt vụn.  

             "Chém!"  

             Trong ánh mắt kinh hãi của Thần Tử Vạn Yêu Môn, Diệp Thành chém một kiếm ra.  

             "Rắc rắc!"  

             Dường như có một tia chớp lóe lên trong không trung, Thần Tử Vạn Yêu kinh hãi vô cùng. Hắn nhìn thấy một luồng ánh tiên rực rỡ vọt qua bầu trời, mạnh mẽ chém lên người hắn như thanh tiên kiếm tuyệt thế trong bàn tay Tiên Vương. Nó dễ dàng chém gãy thanh búa thần khắc xương màu vàng kim như chém đậu phụ, khiến chiến Y Vạn Yêu trên người hắn nát bét. Sau đó nó lại chém tới dễ dàng như đang chém xuống nước, xẹt qua nguyên anh của hắn, chém nguyên anh của hắn thành hai nửa.  

             Thậm chí ánh tiên rực rỡ đó vẫn chưa ngừng lại, sau khi chém đứt hắn nó còn chém lên cây cột đá ở trung tâm đại điện, khiến cây cột đá làm bằng đá đen có khắc hoa văn thần thánh, mạnh mẽ không gì lay động nổi này, khiến một cái lỗ sâu một thước xuất hiện trên đó.  

             "Điều này..."  

             Thần Tử Vạn Yêu sững người.  

             Mãi hồi lâu hắn mới hoàn hồn lại, gào lên chấn động cả trời đất: "Không, không thể nào! Không thể nào!"  

             "Ầm ầm ầm!"  

             Có sấm chớp vạch qua bầu trời, nguyên anh của hắn bị chém thành hai nửa, máu phun như mưa.  

             Đối với tu sĩ Nguyên Anh thì sau khi tu thành nguyên anh cơ thể đã chẳng còn là gì, nguyên anh mới là nơi hội tụ tinh hoa. Mỗi một giọt máu màu vàng kim bắn ra đối với Thần Tử Vạn Yêu đều là công sức mấy năm thậm chí là mấy chục năm khổ tu của hắn đổ sông đổ bể, tuyệt đối không thể trở lại nữa.  

             "Không, không, tôi tuyệt đối không thể chết được. Cậu chỉ là một con kiến hôi thấp kém của Địa Cầu thôi, cầm thanh kiếm sắt mà làm tôi bị thương được sao?"  

             Lúc này Thần Tử Vạn Yêu đã bắt đầu nói năng lộn xộn, hắn điên cuồng nuốt đan dược. Thiên dược thượng phẩm, tiên dược, chuẩn thần dược, thậm chí là một viên thần dược không hoàn chỉnh chỉ còn lại một mẩu nhỏ hắn cũng nuốt xuống.  

             Viên thần dược đó tuy chỉ còn lại chưa đến một phần mười, vô cùng sứt mẻ tàn tạ nhưng lại tỏa ra ánh sáng màu tím rực rỡ, khí tức thần thánh bập bềnh, hiển nhiên là thần dược thực sự, uy lực vô cùng đáng sợ.

Advertisement
';
Advertisement