Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện - Lục Châu (FULL) - Bản dịch chuẩn

Bệ Ngạn uy nghiêm ngồi xổm bên cạnh Lục Châu và Tiểu Diên Nhi.  

             Thỉnh thoảng nó lại nhe răng nanh doạ đám tu hành giả kia khiến họ không dám lại gần.  

             Hiệu quả của vu thuật đại trận lại tiếp tục giảm xuống…  

             Lục Châu khẽ chau mày, không rõ vì sao đám binh lính và tu hành giả này còn chưa chịu rời đi. Bọn hắn không sợ chết sao?  

             Ngay lúc hắn đang định tiếp tục thẩm vấn Đinh Phồn Thu thì ——  

             Từ phía chân trời có hai người đang ngự không bay tới.  

             Tốc độ cực nhanh!  

             Khí tức phát tán ra cực mạnh khiến người ta phải trợn mắt nhìn.  

             “Trong cung phái tới nhiều cao thủ như vậy sao?”  

             Ngay lúc hắn đang thầm cảm thấy kỳ quái, hai thân ảnh kia loáng một cái đã xuất hiện ở phía trên vu thuật đại trận.  

             Tiểu Diên Nhi thấy rõ bộ dáng hai người vừa đến, lập tức vui vẻ nhảy cẫng lên: “Tam sư huynh! Tứ sư huynh!”  

             Lục Châu ngẩng đầu nhìn, đúng thật là Đoan Mộc Sinh và Minh Thế Nhân.  

             Đoan Mộc Sinh cầm Bá Vương Thương trong tay, uy phong lẫm liệt, thân thể tráng kiện, ánh mắt lăng lệ khí thế tựa như thiên thần hạ phàm.  

             Minh Thế Nhân mặc áo bào xám, dáng vẻ ung dung tự tại, tiêu sái quỷ dị, trên khoé môi còn có ý cười…  

             “Sư phụ!”  

             Hai người tiếp tục hạ xuống.  

             Trong giây lát tiếp đất, cương khí cường đại tản ra bốn phía.  

             Vu thuật còn lại trong đại trận bị hai tên đồ đệ Nguyên Thần cảnh của Lục Châu đánh tan, không khí khôi phục lại như cũ, tầm nhìn cũng trở nên rõ ràng.  

             “Sư phụ!” Hai người nhanh chân bước tới quỳ một gối xuống hành lễ với Lục Châu!  

             Thấy khí thế của hai người, Đinh Phồn Thu ngây ra như phỗng!  

             Hắn khẽ quay đầu lại đánh giá hai tên đệ tử giả mạo của mình… Sự chênh lệch này đúng là quá xa mà!  

             Lục Châu vuốt râu hỏi: “Sao hai đứa lại đến đây?”  

             Minh Thế Nhân khom người nói: “Sư phụ, đồ nhi tra được một chút tin tức từ trong miệng Phạm Tu Văn. Hắn nói nơi đây có vu thuật đại trận do cao thủ trong cung tự mình toạ trấn, thế nên đồ nhi lập tức tìm tam sư huynh đến chi viện cho người.”  

             Đoan Mộc Sinh cũng nói ra: “Cao thủ trong cung đông đảo, đồ nhi biết sư phụ thần uy cái thế không xem bọn họ ra gì, nhưng đám cá tôm thối nát kia không thể làm bẩn tay sư phụ.”  

             “Đồ nhi tự tác chủ trương, xin sư phụ thứ tội.” Minh Thế Nhân nói.  

             Lục Châu liếc nhìn Minh Thế Nhân một cái.  

             Con hàng này từ khi nhìn thấy Ly Biệt Câu vừa gặp đã yêu, cả người trở nên rất có tinh thần, làm việc gì cũng chu toàn cẩn thận hơn trước.  

             Sớm biết như thế hắn đã tiết kiệm được năm tấm thẻ đạo cụ rồi!  

             Nhưng chuyện đã đến nước này, thẻ cũng đã dùng xong thì hối hận cũng chẳng để làm gì.  

             Lục Châu lạnh nhạt vuốt râu nói: “Không sao.”  

             Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh đứng lên, nhìn tràng cảnh xung quanh.  

             Hiệu quả của vu thuật đại trận gần như đã biến mất hoàn toàn.  

             Sau khi chiến đấu kết thúc, bến tàu vô cùng bừa bộn, thi thể nằm ngổn ngang lộn xộn khắp nơi.  

             Minh Thế Nhân hơi xấu hổ… hình như tới chậm rồi.  

             Tiểu Diên Nhi chạy tới cười đùa: “Tam sư huynh, tứ sư huynh… nhìn đằng kia kìa, có hai tên giả mạo các huynh đó.”  

             “Giả mạo?” Minh Thế Nhân hồ nghi.  

             Nghe nói như thế, Minh Thế Nhân có chút không vui, hắn sải bước đi tới trước mặt người trẻ tuổi đang ngồi bệt dưới đất, tướng mạo người đó trông giống hắn đến mấy phần.  

             Vù ——  

             Pháp thân Bách Kiếp Động Minh xuất hiện!  

             “…” Người kia ngơ ngác nhìn.  

             Minh Thế Nhân nói: “Chỉ bằng ngươi mà cũng dám giả mạo ta?”  

             Đoan Mộc Sinh cũng đi tới…  

             Hắn vừa định thi triển pháp thân Bách Kiếp Động Minh đã bị Minh Thế Nhân vội vàng đưa tay ngăn lại: “Ách, sư huynh… huynh có Bá Vương Thương là được rồi. Việc này không cần đến huynh ra tay…”  

             Pháp thân khai diệp mà xuất hiện thì còn chỗ nào cho pháp thân chưa khai diệp như hắn trang bức nữa?  

             Tên đệ tử kia của Đinh Phồn Thu toàn thân run lên, vội vàng xin tha.  

             Đoan Mộc Sinh giả mạo không còn sức lực cầu xin tha thứ, dứt khoát nằm rạp xuống đất run lẩy bẩy.  

             “Được rồi.”  

             Lục Châu lạnh nhạt mở miệng.  

             Minh Thế Nhân ngoan ngoãn thu hồi pháp thân.  

             Đinh Phồn Thu cũng thấy kinh hãi… Đẳng cấp của hàng giả mạo này thấp hơn hàng thật nhiều lắm. Với thiên phú của các đệ tử Ma Thiên Các, sao có thể lâu như vậy mà chưa đột phá lên Nguyên Thần cảnh được chứ.  

             “Xin sư phụ yên tâm, khi đồ nhi rời khỏi Kim Đình Sơn đã tẩn cho Phạm Tu Văn một trận, đảm bảo hắn sẽ ngoan ngoãn không dám gây ra chuyện gì.”  

             “. . .”  

             Kim Đình Sơn lại còn có bình chướng bảo vệ, ngoại nhân cũng không thể đột nhập vào.  

             Hành động lần này có hơi quá phận.  

             Nhưng Lục Châu không hề có ý trách cứ hắn.  

             Không còn vu thuật đại trận, không có binh lính và tu hành giả quấy rầy, Lục Châu lại bước về phía Đinh Phồn Thu lần nữa.  

             Đinh Phồn Thu đột ngột ngẩng đầu lên hỏi: “Phạm Tu Văn? Ở Ma Thiên Các sao?”  

             “Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi…” Minh Thế Nhân trầm giọng đe doạ.  

             Đinh Phồn Thu bị chặn họng, gương mặt già đỏ ửng lên.  

             Lục Châu chắp tay sau lưng hỏi: “Ngươi đến từ Vân Tông, là do ai sai khiến?”  

             “Chuyện này…”  

             Đinh Phồn Thu ấp úng không dám nói ra.  

             Lục Châu vuốt râu. “Trải qua chuyện thế này, nếu ngươi còn không nói thì sẽ tự rước hoạ vào thân, bị người diệt khẩu.”  

             Đinh Phồn Thu trầm ngâm một lát.  

             Hắn cảm thấy lời Lục Châu nói rất có lý. Chuyện đã đến nước này hắn không còn đường lui nữa, huống hồ thù giết nữ đồ đệ cũng là do Lục Châu giúp hắn báo, bèn nói: “Trưởng lão Hoa Vô Đạo của Chấp pháp đường tại Vân Tông.”  

             “Hoa Vô Đạo?”  

             Minh Thế Nhân trừng to mắt nói: “Lão già này còn chưa chết?”  

             Đinh Phồn Thu đáp: “Từ khi Hoa trưởng lão đại bại trong tay lão tiền bối, ông ta vẫn một mực canh cánh trong lòng, tâm cảnh có chướng ngại nên ý niệm không cách nào thông suốt, dẫn đến tu vi không tăng tiến được, vì thế…”  

             “Đúng là đến một chút mặt mũi cũng không cần! Bản thân mình yếu còn trách người khác quá mạnh hay sao!” Minh Thế Nhân mắng.  

             “. . .”  

             Lời này cũng chỉ có Ma Thiên Các mới có tư cách nói.  

             Nhớ ngày đó Hoa Vô Đạo cũng là cao thủ có pháp thân thất diệp kim liên, tinh thông đao kiếm.  

             Cho dù là thập đại cao thủ phe chính đạo cũng không dám khinh thường Hoa Vô Đạo.  

             Vì thế Hoa Vô Đạo cũng cực kỳ ngạo mạn.  

             Hai mươi năm trước, hắn còn tự xưng là thiên hạ đệ nhất.  

             Ma Thiên Các đang có xu hướng suy tàn, Hoa Vô Đạo muốn giẫm lên Ma Thiên Các để đột phát lên pháp thân bát diệp.  

             Nhưng trên bình nguyên Kinh Châu, Cơ Thiên Đạo chỉ đánh ra một chiêu đã khiến Hoa Vô Đạo thảm bại!  

             Từ đó về sau, hắn trở thành trò cười trong thiên hạ.  

             Việc này đã biến thành khúc mắc trong lòng Hoa Vô Đạo suốt hai mươi năm nay, tu vi hắn không thể tiến thêm một tấc nào nữa!  

             Lục Châu lại hỏi: “Hoa Vô Đạo hiện đang ở đâu?”  

             “Ba ngày trước Hoa trưởng lão đã chạy tới Thanh Ngọc đàn.” Đinh Phồn Thu muốn nói lại thôi, ấp úng một lúc mới dám nói: “Nghe nói… nghe nói là bọn họ muốn thương nghị cách đối phó với Ma Thiên Các. Vả lại… chuyện trong cung cho người vớt xương cốt, ông ta rõ ràng hơn ta nhiều.”  

             Lục Châu nhớ tới phi thư của Giang Ái Kiếm, Tông chủ Ma Sát Tông hình như cũng đến Thanh Ngọc đàn.  

             Đám người này tụ tập lại một chỗ để đối phó với Ma Thiên Các sao?

Advertisement
';
Advertisement