Ma Sát Tông Tả Tâm Thiền chết trong tay của Lục Châu, Nhậm Bất Bình đương nhiên rất giận.
Chỉ là…
Nhậm Bất Bình muốn báo thù nên định liên hợp với người của Chính Nhất Đạo, chuyện này đúng là khiến người ta không ngờ tới.
Từ trước đến nay, chính đạo và ma đạo thế bất lưỡng lập.
Những năm gần đây chuyện ác mà Ma Sát Tông làm không hề ít hơn Ma Thiên Các.
Bản thân Tả Tâm Thiền cũng đã đứng ở vị trí hạng ba trên Hắc Bảng.
Mấy năm trở lại đây, bọn hắn chiếm đoạt nhiều thế lực nhỏ yếu, càng lúc càng không thể khinh thường. Cao thủ bồi dưỡng nhiều năm như vậy lại đột ngột chết ở Ma Thiên Các, đương nhiên hắn không thể cam tâm.
“Bọn hắn muốn đối phó với lão phu… Vậy lão phu chỉ có thể đi một chuyến tới Thanh Ngọc đàn.”
Minh Thế Nhân nghe vậy có chút lo lắng: “Sư phụ, Thanh Ngọc đàn là địa bàn của Chính Nhất Đạo, đồ nhi chỉ sợ…”
Lục Châu nhìn hắn, đột nhiên gọi: “Minh Thế Nhân.”
“Có đồ nhi.” Trong lòng Minh Thế Nhân như bị cào một cái, cảm giác bị sư phụ gọi ra cả tên lẫn họ không được yên tâm cho lắm.
“Ngươi đang sợ?”
Lúc trước khi Minh Thế Nhân còn chưa đột phá lên Nguyên Thần cảnh, hắn đi gây sóng gió khắp nơi. Trong một lần tình cờ đụng độ cao thủ của Chính Nhất Đạo là Trương Thu Trì, bị lão ta đánh bại nên tâm lý Minh Thế Nhân có chút e dè. Chỉ là hắn không khoa trương như Hoa Vô Đạo của Vân Tông, trong lòng có khúc mắc nên tu vi không thể tăng lên.
“Đồ nhi sao có thể sợ hắn…” Minh Thế Nhân nói.
“Vậy thì rất tốt.”
Lục Châu lạnh nhạt gật đầu.
Dựa trên ngộ tính tu hành, thiên phú của Minh Thế Nhân còn cao hơn Đoan Mộc Sinh. Nhưng Đoan Mộc Sinh nhập môn không lâu hơn Minh Thế Nhân bao nhiêu thời gian mà bây giờ thực lực đã mạnh hơn Minh Thế Nhân không ít.
Rõ ràng tiểu tâm tư của Minh Thế Nhân quá nhiều, tạp niệm không thuần nên sau khi bước vào Nguyên Thần cảnh đến nay vẫn còn chưa khai diệp.
Cho dù hắn cũng là Nguyên Thần cảnh, nhưng pháp thân chưa khai diệp thì cũng chỉ được xem là Nguyên Thần cảnh chưa nhập môn. Mỗi khi mở ra một diệp sẽ là một bước nhảy vọt mạnh về tu vi.
“Sư đệ, đây chính là một cơ hội rất tốt cho đệ. Pháp thân cao có hai trượng của đệ đúng là rất mất mặt.” Đoan Mộc Sinh vỗ vỗ vai hắn.
Minh Thế Nhân ỉu xìu, miệng lầm bầm: “Còn phải xem là so sánh với ai nữa chứ…”
Tiểu Diên Nhi vung nắm tay nói: “Sư phụ, đánh chết cái tên Trương Viễn Sơn đi, ngày nào hắn cũng gây chuyện nhục mạ sư phụ, quá đáng ghét mà!”
Lục Châu nhìn sang Tiểu Diên Nhi.
Hắn vốn định mắng nàng một tiếng, nhưng nghĩ tới bản mặt Trương Viễn Sơn đúng thật là rất đáng ghét nên đành thôi.
Lúc trước khi Cơ Thiên Đạo đại chiến ngang tay với thập đại cao thủ rồi bị thương quay về Ma Thiên Các, kẻ dẫn đầu đoàn quân vây công Kim Đình Sơn lần thứ hai chính là Trương Viễn Sơn.
Người này vô cùng giảo hoạt!
Nếu không phải do Môn chủ Thiên Kiếm Môn Lạc Trường Phong quá mức phô trương thì khi đang trong trạng thái đỉnh phong, kẻ mà Lục Châu giết sẽ không phải là Lạc Trường Phong mà chính là Trương Viễn Sơn hắn.
Lạc Trường Phong vừa chết.
Trương Viễn Sơn là kẻ đầu tiên bỏ chạy.
Sau khi chuyện lắng xuống, hắn lại nhảy ra lần nữa, công nhiên nhục mạ Cơ Thiên Đạo.
Lần này cuộc họp mặt bí mật ở Thanh Ngọc đàn… chắc chắn không thoát khỏi có liên quan đến Trương Viễn Sơn.
Lục Châu xoay người nhìn về phía Đinh Phồn Thu.
“Lão phu hỏi ngươi… Ngươi có biết kẻ chủ mưu thật sự trong vụ án đồ sát Ngư Long thôn là ai không?”
Đinh Phồn Thu nghi hoặc không hiểu, kẻ giết sạch Ngư Long thôn chẳng phải chính là tiền bối người đó sao?
Tin tức mà Đinh Phồn Thu có được cũng là tư liệu nội bộ của Vân Tông.
Thậm chí hắn còn phái người điều tra trong cung một phen mới xác nhận hung thủ đã đồ sát Ngư Long thôn bên bờ Độ Thiên Giang không phải ai khác mà chính là vị lão giả trước mặt này.
Cho nên Lục Châu hỏi như vậy lập tức khiến hắn ngơ ngơ ngác ngác, không biết nên trả lời thế nào.
Lục Châu nói: “Ngay cả ngươi cũng cho rằng đây là hành vi của lão phu?”
“Chuyện này… Vãn bối không dám!”
Hỏi tới đây, Lục Châu cũng hiểu chẳng thể moi thêm được tin từng gì từ người này.
Hiển nhiên Đinh Phồn Thu cũng không biết kẻ chủ mưu chân chính là ai.
Có thể che đậy việc này suốt mười năm như thế, thủ đoạn quả nhiên cao minh, tuyệt đối không phải người bình thường có thể làm ra.
Nghĩ đến đây, Lục Châu phất phất tay. “Đưa hắn đi.”
“Đồ nhi tuân mệnh.” Minh Thế Nhân giành lời đáp.
“Vậy còn bọn họ thì sao?”
Tiểu Diên Nhi chỉ tay về phía hai tên giả mạo đang ngồi bệt dưới đất, cũng chính là hai kẻ đã giả mạo Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh.
Một chỉ này của nàng lại doạ bọn hắn một trận, hai người lập tức co rút lại lùi ra sau.
Minh Thế Nhân nhếch môi mỉm cười: “Giả mạo ta không quan trọng, nhưng các ngươi huỷ hoại thanh danh của sư phụ ta, tội chết khó thoát!”
“Vậy thì giết hả?” Tiểu Diên Nhi hỏi.
“Ừ, ta đồng ý giết bọn hắn, tốt nhất là chém thành hai đoạn.” Đoan Mộc Sinh gật đầu phụ hoạ.
“Hai đoạn không đủ, phải chặt thành tám khúc. Một số tu hành giả cao thủ rất giảo hoạt, phải băm bọn hắn ra mới chết hẳn.”
“. . .”
Đinh Phồn Thu nghe cuộc trò chuyện của bọn họ, hoàn toàn ngây người.
Con mẹ nó đây mới thực sự là ma đầu nè!
Suốt một quãng thời gian dài như vậy, bọn hắn chỉ mới giả mạo được ngoại hình của người ta, hoàn toàn không chạm được đến nét tinh tuý của Ma Thiên Các.
Ma đầu vừa mở miệng, từng câu từng chữ đều khiến người ta phải run lẩy bẩy!
Đinh Phồn Thu vẻ mặt cầu xin, lấy hết can đảm nói: “Giả mạo Ma Thiên Các đều là tội lỗi của một mình ta, xin tiền bối tha cho bọn họ.”
Minh Thế Nhân cười nói:
“Ngươi cũng là người dám làm dám chịu, đáng tiếc… Cho dù sư phụ ta không giết bọn họ, ngươi cho rằng bọn họ còn có thể tiếp tục sống sao? Bọn họ trúng cạm bẫy vu thuật, tu vi bị trói buộc, vu thuật này cực kỳ khó giải. Chẳng lẽ ngươi còn định cầu sư phụ ta cứu bọn họ?”
“Chuyện này…”
Trong lòng Đinh Phồn Thu cảm thấy nặng nề.
Hắn làm sao còn dám cầu xin sự giúp đỡ của ma đạo tổ sư gia.
Lục Châu cũng không quan tâm đến hai tên tiểu lâu la này.
Tứ đồ đệ Minh Thế Nhân nói rất có lý, hai người bọn họ… chỉ sợ là khó thoát khỏi kiếp nạn.
Lục Châu nhìn sắc trời.
Thời gian cũng không còn nhiều.
Hắn vừa định hạ lệnh gọi Bệ Ngạn đã thấy một chú chim truyền tin đang bay tới từ phía chân trời.
Tiểu Diên Nhi nhận ra nó, lập tức giơ tay nhận thư.
Chim truyền tin vô cùng ngoan ngoãn nhả thư vào lòng bàn tay nàng.
“Sư phụ, lại là phi thư của cái tên không biết xấu hổ kia.” Tiểu Diên Nhi nói.
Lục Châu hiểu ra ngay tên không biết xấu hổ này là ai.
“Đọc đi.”
Tiểu Diên Nhi mở thư ra, đọc nhỏ: “Lão tiền bối, người bảo ta điều tra chân tướng sự tình Ngư Long thôn, chuyện này cần tốn chút thời gian. Nhưng ta có thể cung cấp cho người một tin tức mới nhất —— tốt nhất đừng đến Thanh Ngọc đàn. Tà Vương, cũng chính là bát đồ đệ của người, đang mai phục bên ngoài Thanh Ngọc đàn. Việc cuối cùng, cái thanh kiếm ‘tất sẽ có kiếm tốt’ ấy là tốt đến cỡ nào?”
Sau khi nàng đọc xong, sắc mặt Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh đã trầm xuống.
“Lão bát này, lần trước ta giáo huấn hắn vẫn chưa đủ mà! Loại tu vi như hắn mà cũng dám mai phục sư phụ?”
“Cái thứ khi sư diệt tổ, ta phải đi lột da heo của hắn!”
Lục Châu giơ tay lên ngắt lời bọn họ.
Hắn thản nhiên nói: “Lão bát từ trước tới nay chỉ biết ỷ mạnh hiếp yếu, gặp người mạnh hơn thì chạy như chuột. Với bản lãnh mèo cào của nó sao có can đảm mai phục bản toạ.”
“Vậy tại sao hắn phải mai phục ở Thanh Ngọc đàn?” Minh Thế Nhân nghi ngờ nói.
“Chính Nhất Đạo từ trước tới nay đều tự xưng là danh môn chính đạo. Tuy lão bát đã rời khỏi Ma Thiên Các nhưng bọn danh môn chính đạo vẫn không nghĩ như vậy. U Minh Giáo, Ngoạ Long Ám Võng, kể cả Mãnh Hổ sơn trại của lão bát đều là đối tượng đả kích của bọn họ. Ta đoán chừng lão bát đang muốn trả thù thôi.” Đoan Mộc Sinh tán thành quan điểm của sư phụ, cũng đưa ra lập luận phân tích.
“Có đạo lý… Nhưng mà, ta vẫn cảm thấy lão bát không có gan làm vậy. Kẻ giở trò quỷ sau lưng nhất định là thất sư đệ.” Minh Thế Nhân nói.
Lục Châu khẽ vuốt râu. “Thế lực của lão bát như thế nào?”
Minh Thế Nhân gật đầu nói: “Bẩm sư phụ, thực lực của một mình lão bát chẳng ra làm sao cả, nhưng được cái nó lại có một đống tâm phúc rất nghe lời, suốt ngày ẩn nấp trong phố lớn ngõ nhỏ. Thứ đáng sợ nhất không phải là tu hành giả tu vi cao mà là kẻ có được lòng dân. Trong chiến tranh đó mới là thứ chân chính đáng sợ!”
Từ trước tới nay đều là như thế, lực lượng của tu hành giả đều có thể ngăn cản được, tuy tử thương nhiều nhưng vẫn kém hẳn so với chiến tranh của người bình thường.
Tiểu Diên Nhi đột nhiên nói xen vào: “Bát sư huynh muốn gây ra chiến tranh sao?”
Lục Châu lắc đầu, phất tay áo nói: “Các ngươi đi cùng bản toạ tới Thanh Ngọc đàn!”
“Đồ nhi tuân mệnh!”
Ba người Đoan Mộc Sinh, Minh Thế Nhân và Tiểu Diên Nhi đồng thanh đáp lời!