Lục Châu phất tay áo, không nhìn đến nữ tu kia mà chắp tay sau lưng bước thẳng ra ngoài điện.
Tiểu Diên Nhi, Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh theo sát phía sau.
Không bao lâu Lục Châu đã đến Nam Các.
Một vài nữ tu đang đứng đợi ở lối vào Nam Các, thấy Lục Châu xuất hiện, tất cả đều quỳ xuống ——
“Tham kiến Các chủ!”
Lục Châu không ngó ngàng đến bọn họ, trực tiếp đi vào nơi giam giữ Diệp Thiên Tâm.
Đến trước cửa, hắn nhẹ nhàng phất tay áo.
Cánh cửa bị cương khí đẩy mở ra.
Diệp Thiên Tâm đang nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch.
Làn da, mái tóc… toàn bộ biến thành màu trắng toát…
Hai nữ tu trong phòng vội vàng lui lại, quỳ trên mặt đất.
Diệp Thiên Tâm gian nan ngẩng đầu lên, thấy người đến là sư phụ, nàng vội vàng ngồi dậy, trượt xuống đất quỳ xuống rồi thấp giọng nói: “Sư… sư phụ.”
Sắc mặt Lục Châu đạm mạc. “Ngươi đã biết rõ mọi chuyện?”
“Đồ nhi tự biết mình nghiệp chướng nặng nề, không cách nào vãn hồi.
Khụ khụ khụ…”
Diệp Thiên Tâm đột nhiên ho khan kịch liệt, phun ra một ngụm máu tươi.
Nữ tu bên cạnh vội vàng nâng nàng dậy.
“Đồ nhi có một thỉnh cầu…”
Thấy Lục Châu không nói gì, Diệp Thiên Tâm đành đánh bạo tiếp tục nói: “Đồ nhi muốn được tự tay đâm chết Nguỵ Trác Ngôn để báo thù rửa hận cho toàn tộc ở Ngư Long thôn. Sau đó đồ nhi xin lấy cái chết để tạ tội với người.”
Lục Châu nghe vậy hờ hững nhìn nàng, tay vuốt râu. “Tu vi đã phế, ngươi định tự tay đâm chết Nguỵ Trác Ngôn như thế nào đây?”
“Chuyện này…” Sắc mặt Diệp Thiên Tâm vô cùng khó coi.
Với tình trạng hiện tại của nàng, đừng nói đến chuyện đối địch với Nguỵ Trác Ngôn có tu vi cực cao, mà ngay cả một người bình thường nàng cũng không tài nào đánh thắng nổi.
Nếu không phải luôn được các nữ tu Diễn Nguyệt Cung tỉ mỉ chăm sóc thì nàng chẳng biết đã biến thành cái dạng gì.
“Diệp Thiên Tâm.”
Lục Châu đạm mạc nói. “Khi sư diệt tổ, phản bội Ma Thiên Các, làm nhiều việc ác bại hoại thanh danh của bản toạ. Ngươi còn lời nào để nói?”
Minh Thế Nhân đứng bên cạnh nghe thấy bèn đưa tay vò đầu.
Sư phụ lão nhân gia người cũng có lúc quan tâm đến thanh danh nữa hả?
Kẻ ở bên ngoài gây chuyện làm bại hoại thanh danh Ma Thiên Các đâu chỉ có một mình Diệp Thiên Tâm.
Mấy năm nay, hành vi của U Minh Giáo, Ám Võng, thậm chí ngay cả Mãnh Hổ Cương của lão bát cũng đều bị tính toán lên đầu Ma Thiên Các.
Diệp Thiên Tâm cung kính nói: “Đồ nhi không còn lời nào để nói.”
“Vậy bản toạ trừng phạt ngươi phải chết một lần.”
“A?”
Lục Châu đột nhiên giơ tay lên đánh về phía Diệp Thiên Tâm.
Hành động này quá mức đột nhiên khiến tất cả mọi người đều không kịp phản ứng.
Một cỗ cương khí nhẹ nhàng đánh về phía Diệp Thiên Tâm.
Nếu trong người nàng vẫn còn tu vi thì chút cương khí ấy không thể khiến nàng bị thương.
Nhưng bây giờ tu vi của nàng đã phế, một chưởng này đã đủ để lấy mạng nàng.
Ầm!
“Sư phụ!”
“Sư phụ không thể…”
Tiểu Diên Nhi, Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh đều không ngờ được sư phụ sẽ đột nhiên xuất thủ. Bọn họ giật mình kêu lên theo bản năng, nhưng đã muộn.
Diệp Thiên Tâm bị cỗ cương khí kia đánh bay, sau đó rơi phịch xuống đất.
“Dìu nó lên.” Lục Châu thản nhiên nói.
“Nha…” Hai nữ tu đã bị doạ đến sững người.
Sau khi hoàn hồn, bọn họ vội vàng hấp tấp đỡ Diệp Thiên Tâm lên giường.
Lục Châu phất tay bước đến bên giường, ánh mắt nhìn vào Diệp Thiên Tâm.
Trong đan điền khí hải hoàn toàn không còn chút nguyên khí nào.
Lục Châu giơ bàn tay lên hướng về phía mi tâm Diệp Thiên Tâm…
“Sư phụ!” Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh đồng thời quỳ xuống.
Nhưng mà…
Bàn tay Lục Châu vẫn hạ xuống.
Nhưng không phải là để trừng trị Diệp Thiên Tâm…
Mà bàn tay ấy chậm rãi đặt lên trán nàng.
Nguyên khí của hắn nhàn nhạt bao bọc toàn thân Diệp Thiên Tâm.
Một cảnh tượng quỷ dị xuất hiện…
Làn da Diệp Thiên Tâm phát sinh biến hoá, biến thành màu ngọc bích toả ra quang mang nhàn nhạt.
Đồng thời, mái tóc, cánh tay và toàn thân nàng bắt đầu trở nên trong suốt.
Sau đó lơ lửng trên không trung.
“Đây là…” Đoan Mộc Sinh kinh ngạc vô cùng.
“Không sai, chính là Bạch Dân…” Minh Thế Nhân gật đầu nói.
“Tại sao sư phụ lại làm như thế?”
Minh Thế Nhân nhìn thoáng qua tình hình trong phòng rồi lôi kéo Đoan Mộc Sinh và Tiểu Diên Nhi ra ngoài, sau đó mới thở dài nói:
“Thiên tâm sư muội đúng là người số khổ… Năm đó muội ấy không chút ngần ngại bái nhập Ma Thiên Các, thiên phú và tu vi đều tiến bộ thần tốc. Việc Ngư Long thôn bị đồ sát đã trở thành động lực để muội ấy cố gắng tu luyện. Thiên Tâm sư muội là người băng lãnh vô tình nhưng lại không hề có chút oán giận với tính tình của sư phụ. Sư phụ ban thưởng Đa Tình Hoàn cho muội ấy, Đa Tình Hoàn không tượng trưng cho tình yêu mà là biểu tượng của thù hận.”
“Muội vẫn không hiểu.” Tiểu Diên Nhi nói nhỏ.
“Thiên Tâm sư muội sở dĩ có tu vi cao như vậy là nhờ vào thiên phú của Bạch Dân. Bạch Dân từ xưa đến nay đều có thiên phú trong việc tu hành. Một chưởng này của sư phụ sợ là khiến muội ấy dữ nhiều lành ít.”
“Dữ nhiều lành ít?”
“Cũng khó nói lắm, nếu sư phụ thật sự muốn giết muội ấy thì đã động thủ ngay từ lúc mới bắt về rồi, cần gì đợi tới bây giờ.”
Đoan Mộc Sinh và Tiểu Diên Nhi kinh ngạc chấn động.
Minh Thế Nhân tiếp tục nói: “Nếu Thiên Tâm sư muội chết thật thì đó là do muội ấy gieo gió gặt bão. Kết cục của kẻ khi sư diệt tổ, phản bội Ma Thiên Các vốn là như thế. Nếu muội ấy không chết, vậy tức là mệnh số chưa tận.”
“Ý của đệ là, Bạch Dân có năng lực bảo mệnh đặc biệt nào đó?” Đoan Mộc Sinh nghi ngờ hỏi.
“Có lẽ là vậy… Chuyện của Bạch Dân ta cũng không hiểu biết nhiều.” Minh Thế Nhân nói.
Tiểu Diên Nhi mếu máo. “Nghe sư huynh nói vậy, Thiên Tâm sư tỷ thật đúng là người số khổ.”
Đúng lúc này.
Lục Châu chậm rãi bước ra khỏi phòng.
Vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
“Sư phụ.” Ba tên đồ đệ đồng thời khom người.
Ánh mắt Lục Châu lướt qua cả ba rồi nói: “Sống chết có số, phú quý do trời.”
Nói xong lời này, Lục Châu xoay người rời đi.
Minh Thế Nhân không yên lòng quay trở về gian phòng.
Thấy Diệp Thiên Tâm đang nằm trên giường, hắn vội vàng bước tới kiểm tra.
Không có khí tức.
Không có mạch đập.
“Đây… chết rồi sao?” Minh Thế Nhân trừng to mắt, lảo đảo lui lại.
Hai nữ tu Diễn Nguyệt Cung không ngừng khóc lóc, quỳ gối bên cạnh giường.
Minh Thế Nhân không tin… bèn điều động nguyên khí rót vào kỳ kinh bát mạch.
“Hả?”
“Chuyện gì xảy ra?”
Mặc cho hắn rót vào bao nhiêu nguyên khí, Diệp Thiên Tâm vẫn trơ ra như một khối đá cứng rắn, ngăn cản toàn bộ nguyên khí không cho chúng xâm nhập vào trong cơ thể.
“Toàn bộ kỳ kinh bát mạch đã bị phong bế.”
“Bạch Dân?”
Minh Thế Nhân vội vàng dừng lại, quay đầu về phía hai tên nữ tu, trầm giọng nói: “Trước khi rời đi, sư phụ có nói gì không?”
“Các chủ… Các chủ nói… Sống chết có số, phú quý do trời, sau này có sống lại được hay không phải xem… phải xem phúc phận của Cung chủ!”
Minh Thế Nhân thì thào nói: “Quả nhiên là như thế…”