Cùng lúc đó.
Tại Trường Ninh phủ tướng quân.
“Tướng quân, trong cung gửi thư, có dặn kỹ là nhất định phải để ngài tự mình mở ra.”
Ngụy Trác Ngôn nhận lấy phong thư.
Sau khi mở ra, hắn đọc thật kỹ.
Xem thư xong, Ngụy Trác Ngôn đột nhiên vỗ mạnh phong thư lên mặt bàn!
Ầm!
Cả thư lẫn bàn đều biến thành mạt vụn.
“Thật là to gan…” Hai mắt Ngụy Trác Ngôn như bốc hoả.
“Tướng quân… Có chuyện gì khiến ngài tức giận như vậy?” Tên thuộc hạ dè dặt hỏi.
“Chuyện nhỏ.”
Ngụy Trác Ngôn khoát tay nói: “Thay bản tướng quân hồi âm, nói việc này bản tướng quân đã biết.”
“Vâng.”
Sau khi tên thuộc hạ rời đi.
Ngụy Trác Ngôn hừ nhẹ một tiếng. “Một tên tu hành giả vu thuật nhỏ bé mà cũng dám ra lệnh cho bản tướng quân! Lẽ nào lại như vậy!”
“Người đâu!”
“Có thuộc hạ.”
“Bản tướng quân cảm thấy không thoải mái, tất cả những buổi tiệc chiêu đãi từ chối hết cho ta.” Ngụy Trác Ngôn nói.
“Vậy… còn bên chỗ điện hạ?”
“Cũng không đi!”
“Vâng.”
Sau khi Lục Châu trở về Ma Thiên Các lập tức vào mật thất lĩnh hội Thiên thư.
Trả qua nửa ngày lĩnh hội, trạng thái tinh thần của hắn lại trở nên sung mãn.
Khi Lục Châu mở mắt ra, ánh mắt hắn lại nhìn về phía chiếc rương thần bí nằm trong góc mật thất.
Tay phải khẽ nhấc.
Trên tay hắn xuất hiện một thanh đao, chính là Vị Danh Đao.
Choang choang choang!
Hắn huy động Vị Danh Đao chém liên tục vào chiếc rương, nhưng trên thân rương chỉ có một số vết tích nhỏ xuất hiện ngắn ngủi rồi lại khôi phục thành bộ dạng như lúc trước.
Độ chắc chắn của chiếc rương đã vượt quá tầm hiểu biết của Lục Châu.
“Chẳng lẽ… phải có một loại chìa khoá đặc biệt nào sao?”
Lục Châu thấy trên mặt rương có lỗ khảm một đồ án trông rất kỳ quái.
Hắn khống chế Vị Danh Kiếm biến thành hình dạng như trong đồ án rồi đặt vào lỗ khảm.
Sự tình đột nhiên biến đổi.
Soạt!
Vị Danh Kiếm bị bắn bay!
Lục Châu nhấc tay lên, Vị Danh Kiếm bay trở lại vào tay hắn rồi biến mất.
Ầm ầm ầm!
Mấy đạo cương khí đập tới.
Cái rương đáng ghét này!
Bên ngoài mật thất.
Đám người Minh Thế Nhân vừa mới đến gần đã nghe thấy trong mật thất truyền lại tiếng đập đồ bôm bốp.
“Sư phụ lại tức giận rồi!” Tiểu Diên Nhi thầm nói.
“Mấy ngày nay nhiều chuyện xảy ra, sư phụ tức giận cũng rất bình thường.”
“Sư huynh, Thiên Tâm sư tỷ thật sự không xảy ra chuyện chứ?” Tiểu Diên Nhi thấp giọng hỏi.
“Ta cũng không dám xác định, nhưng sư phụ đã nói phải xem tạo hoá của muội ấy.”
Ba người đồng thời lắc đầu.
Ông ——
Cánh cửa đá của mật thất từ từ mở ra.
Ba người lập tức ngừng thở, không dám thảo luận tiếp.
Bọn họ chú ý thấy sư phụ lão nhân gia người tiện tay vung lên, một cỗ cương khí xuất hiện kéo theo một chiếc rương bay vào trong đại điện Ma Thiên Các.
Lục Châu chắp tay sau lưng chậm rãi bước tới trước mặt bọn họ.
“Sư phụ!” Ba người đồng thanh lên tiếng vấn an.
“Minh Thế Nhân.”
“Có đồ nhi.”
“Thường ngày ngươi là đứa có nhiều mưu kế nhất. Chiếc rương này vô cùng thần bí, tạm thời ta giao nó cho ngươi, ráng nghĩ cách mở nó ra.” Lục Châu chậm rãi nói.
“Đồ nhi tuân mệnh.”
Khoé môi Minh Thế Nhân khẽ nhếch lên, nhìn về phía chiếc rương thần bí.
Con mẹ nó ta thích nhất làm mấy việc đơn giản như vậy.
Lục Châu bước lên bậc thềm rồi chậm rãi ngồi xuống ghế chủ toạ.
Ba tên đồ đệ lập tức đứng thẳng người, không dám khinh nhờn.
Lục Châu không nhìn bọn họ mà dần dần lâm vào suy tư ——
Hiện tại hắn có 8.762 điểm công đức, trông thì có vẻ rất nhiều nhưng lại hoàn toàn không đủ để mua pháp thân Lục Hào Ly Hợp.
Vốn hắn còn muốn trông cậy vào việc mua thẻ đạo cụ để bảo mệnh… Nhưng bây giờ thẻ đạo cụ đều đã lên giá, hắn không thể không tốn nhiều tinh lực hơn vào việc đề thăng tu vi.
Mấy tên đồ đệ này tuy tu vi không tệ nhưng muốn trông cậy vào bọn chúng thực hiện nhiệm vụ giết Ngụy Trác Ngôn thì quá mức gượng ép rồi.
“Gần đây tu vi của ba người các ngươi tăng đến đâu rồi?” Lục Châu nhàn nhạt mở miệng.
Đoan Mộc Sinh vội vàng khom người nói: “Thiên Nhất Quyết của đồ nhi đã có đột phá, hy vọng trong vòng một tháng có thể đột phá pháp thân nhị diệp.”
Minh Thế Nhân cũng nói: “Đồ nhi có tu vi pháp thân nhất diệp.”
“Không có ẩn tàng?” Lục Châu nhìn thẳng Minh Thế Nhân.
Dù sao con hàng này lúc chiến đấu với Trương Thu Trì rõ ràng là đã ẩn giấu tu vi.
Minh Thế Nhân vội vàng nói: “Sư phụ, đồ nhi câu nào cũng nói thật, không dám giấu diếm người.”
Lục Châu khẽ gật đầu, nhìn về phía Tiểu Diên Nhi đứng bên cạnh.
“Diên Nhi, con thì sao?”
Gương mặt Tiểu Diên Nhi đỏ lên, nàng ấp úng nói: “Thần Đình cảnh đỉnh phong…”
Nói xong, Tiểu Diên Nhi lập tức quỳ xuống: “Đồ nhi nhất định sẽ nhanh chóng bước vào Nguyên Thần cảnh.”
Cửu đại đệ tử chỉ còn một mình Tiểu Diên Nhi dừng lại ở Thần Đình cảnh, chính nàng cũng cảm thấy rất mất mặt.
Lục Châu thì không để ý đến chuyện đó, hắn chỉ cảm thấy thực lực tổng thể của Ma Thiên Các khá yếu.
Muốn đứng vững trong tu hành giới, tu hành giả ít nhất phải đạt tu vi ngũ diệp, thậm chí là lục diệp.
Hiện tại đứa mạnh nhất trong đám là Đoan Mộc Sinh sắp lên nhị diệp, đúng là Ma Thiên Các hơi yếu.
Đinh Phồn Thu có tu vi ngũ diệp, Phạm Tu Văn là bát diệp, Hoa Vô Đạo là lục diệp.
Vừa so sánh một chút… đã thấy đồ đệ mình không đủ để đem ra hù ai.
Nghĩ đến đây, Lục Châu nhàn nhạt mở miệng: “Cần phải cố gắng nhiều hơn trong việc tu hành.”
“Đồ nhi tuân mệnh.” Ba người đồng thanh đáp, trong lòng lại vô cùng kinh ngạc.
Nếu là sư phụ trước kia sao có thể để ý đến mấy chuyện này, không cố ý hạ thấp tu vi bọn họ đã là may mắn rồi.
“Chiêu Nguyệt cầu kiến.” Bên ngoài đại điện truyền tới thanh âm của một nữ tu.
Lục Châu lạnh nhạt nói: “Cho nó vào.”
Ngoài đại điện, Chiêu Nguyệt bước cùng hai nữ tu chậm rãi đi vào.
“Tội đồ tham kiến sư phụ.” Chiêu Nguyệt cung kính quỳ rạp xuống đất.
“Ngẩng đầu lên.” Lục Châu thản nhiên nói.
Chiêu Nguyệt chậm rãi ngẩng đầu, trong mắt lấp lánh tia sáng nhìn Lục Châu.
Trên trán nàng, đoá kim liên đã hoàn toàn biến mất.
“Đồ nhi cảm kích sư phụ khai ân… Cấm chế vu thuật đã tiêu tán toàn bộ.” Chiêu Nguyệt cẩn thận nói.
“Tu vi như thế nào rồi?”
“Tu vi con đã khôi phục lại hai phần, muốn khôi phục hoàn toàn phải mất một tháng.” Chiêu Nguyệt thành thật đáp.
Nói tới đây.
Chiêu Nguyệt lại cúi người lần nữa, dập đầu xuống đất: “Đồ nhi tự biết mình đã sai, khẩn cầu sư phụ cho đồ nhi một cơ hội lấy công chuộc tội!”
Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh cũng đồng thời quỳ xuống.
Tiểu Diên Nhi phản ứng chậm một dịp, nàng cũng quỳ xuống theo mọi người nhưng trên mặt đầy ngơ ngác.
Ánh mắt Lục Châu nhìn lướt qua ba người rồi nói: “Chiêu Nguyệt.”
“Có đồ nhi.”
“Vi sư sẽ cho ngươi một cơ hội lập công chuộc tội.” Lục Châu mở miệng nói.
“Tạ ơn sư phụ! Đồ nhi nhất định sẽ không cô phụ kỳ vọng của người!” Chiêu Nguyệt vui mừng khôn xiết.
Lục Châu cũng chú ý thấy độ trung thành của nàng chỉ trong giây lát đã tăng lên 15%.
Hiện tại thực lực của Ma Thiên Các còn rất yếu, không chỉ phải đề cao độ trung thành mà còn phải đề cao tu vi của bọn họ.
Đồng thời cũng cần thu hoạch thêm điểm công đức.
Chân tướng sự tình Ngư Long thôn đã điều tra xong, chuyện của Ngụy Trác Ngôn cũng không gấp gáp được.
Nghĩ đến đây, Lục Châu nói: “Mấy ngày tới các ngươi chép lại công pháp đang luyện trình lên cho vi sư.”
“A? Chép lại công pháp?”
Đám người ngơ ngơ ngác ngác.
“Làm theo, không được có bất kỳ dị nghị gì.” Lục Châu ra lệnh.
“Đồ nhi tuân mệnh.”
Lục Châu làm thế là vì hắn không xác định được công pháp của bọn đồ đệ có hoàn chỉnh hay chưa.
Bộ phận ký ức bị thiếu kia có rất nhiều khả năng là liên quan đến đồ đệ. Nếu công pháp hắn truyền thụ cho đồ đệ bị thiếu hụt thì sẽ gây ra trở ngại rất lớn trong việc đề thăng tu vi của bọn chúng.
Lục Châu khẽ gật đầu rồi phất tay áo rời đi.
Bốn người đưa mắt nhìn nhau.
“Lão tứ, đầu óc đệ thông minh… Lần này sư phụ định làm gì thế?” Đoan Mộc Sinh gãi đầu hỏi.
“Sao ta biết được…”
Minh Thế Nhân ôm lấy chiếc rương, tìm tòi nghiên cứu.
So với việc chép lại công pháp, hắn vẫn thích nghiên cứu chiếc rương này hơn.
Chiêu Nguyệt cảm thán một tiếng: “Nói thế nào đi nữa thì sư phụ đúng thật là đã thay đổi rất nhiều.”
“Ngũ sư muội, muội may mắn hơn Thiên Tâm sư muội nhiều. Hiện tại Thiên Tâm sư muội sinh tử không rõ, chưa biết có thể gắng gượng được không đây.” Minh Thế Nhân nói.
Chiêu Nguyệt nghe vậy liền kinh ngạc hỏi: “Thiên Tâm sư muội xảy ra chuyện gì?”
Minh Thế Nhân thở dài: “Muội ấy đã rơi vào trạng thái ngủ say… Thôi, đừng hỏi tốt hơn. Sư phụ lão nhân gia người đang suy nghĩ chuyện gì ta đoán không nổi đâu.”
“Không phải đệ từng nói đầu óc sư phụ đơn giản sao? Đến đệ mà cũng không đoán ra nổi?” Đoan Mộc Sinh hỏi.
Minh Thế Nhân trừng to mắt nói: “Suỵt! Tam sư huynh, ta đâu có nói như vậy! Sư phụ rất thông minh mà!”
“. . .”
Tiểu Diên Nhi dường như đã nghe hiểu, nàng lớn tiếng nói: “A, biết rồi nha, huynh dám nói sư phụ đần!”
“. . .”
Minh Thế Nhân ôm chiếc rương, lắc mình một cái rồi biến mất.
Không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo.
Minh Thế Nhân chạy ra hậu sơn yên tĩnh.
Hắn thả chiếc rương lên trên một hòn đá rồi vừa sờ cằm vừa quan sát tỉ mỉ.
Chiếc rương này hoàn toàn khác biệt với những chiếc rương trước đây hắn từng thấy.
Không có kẽ hở, không có lỗ hổng, không có nắp rương… Hoàn toàn vuông vức kín kẽ!
“Mặc kệ ngươi là loại rương gì, ta dùng vũ khí thiên giai là sẽ xử được ngươi thôi!”
Minh Thế Nhân nhấc tay, Ly Biệt Câu lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Hắn vung tay lên!
Choang!
Tia lửa bắn ra khắp nơi.
Cả Ly Biệt Câu và chiếc rương đều hoàn hảo không hề bị tổn hại!
“Thần kỳ vậy sao?” Minh Thế Nhân mở to hai mắt.
“Ta đúng là đồ đần, đồ vật sư phụ giao sao có thể là thứ đơn giản được!”
Minh Thế Nhân nhìn thấy lỗ khảm trên bề mặt rương.
Tình cờ ánh nắng hắt vào, trên lỗ khảm xuất hiện một đồ án đặc thù bày ra trước mắt hắn.
“Ủa? Cái đồ án này hình như trông khá giống Ly Biệt Câu của ta?”