Dưới ánh mặt trời, bức đồ án trở nên vô cùng rõ ràng.
Lòng hiếu kỳ nổi lên, Minh Thế Nhân lấy Ly Biệt Câu đặt lên đồ án trên lỗ khảm.
Két ——
Đồ án đột nhiên xoay tròn một chút.
Bốn góc chiếc rương đột nhiên xuất hiện khe hở, sau đó cạch một tiếng, khe hở lại biến mất.
Chiếc rương trở về bộ dáng ban đầu.
“Á, Ly Biệt Câu của ta!”
Minh Thế Nhân giật nảy mình, tranh thủ thời gian chộp lấy Ly Biệt Câu.
“Bị kẹt rồi?”
Sao có thể???
Đối với Minh Thế Nhân, Ly Biệt Câu chính là máu thịt trong tim của hắn, không thể để nó xảy ra bất kỳ sơ suất nào.
Hắn cố sống cố chết nắm lấy Ly Biệt Câu, phanh phanh phanh!
Tay không ngừng đánh ra nguyên khí.
Hòn đá bên cạnh bị đánh cho vỡ nát, nhưng Ly Biệt Câu từ đầu đến cuối đều không chịu rơi ra, vẫn mắc kẹt trong lỗ khảm không nhúc nhích chút nào!
“Không phải chứ…”
Minh Thế Nhân muốn khóc.
“Chẳng lẽ sư phụ hối hận vì đã ban thưởng vũ khí cho ta nên mới cố ý nghĩ ra phương pháp này để thu hồi?”
Không có đạo lý, sư phụ nếu muốn thu hồi vũ khí thì cần gì phải quanh co lòng vòng thế này?
“Sư đệ… đệ đang làm gì đó? Ta tìm đệ khắp nơi!” Đoan Mộc Sinh cầm Bá Vương Thương đi tới.
“Sư huynh, e là ta không thể luyện công với huynh được… Ly Biệt Câu của ta bị kẹt rồi!”
Minh Thế Nhân đau khổ chỉ tay vào lỗ khảm trên bề mặt rương.
Đoan Mộc Sinh xem thường nói: “Cái rương vớ vẩn thôi mà, đệ tránh xa ra một chút!”
“Huynh muốn làm gì?”
“Đứng xa ra chút nữa.”
“. . .”
Ầm!
Đoan Mộc Sinh đâm một thương vào chiếc rương thần bí.
Đầu thương chấn động khiến hai tay hắn run lên!
Chiếc rương chấn vỡ hòn đá thành mảnh vụn rồi rơi xuống đất.
Đoan Mộc Sinh nhìn lại Bá Vương Thương, còn nguyên không bị tổn hại!
Rồi lại nhìn sang chiếc rương, trên đó chẳng để lại một dấu vết gì.
“Rắn chắc như vậy à?!” Đoan Mộc Sinh cảm thán nói.
“Sư huynh, huynh nhìn kìa…”
Minh Thế Nhân chỉ vào một lỗ khảm khác ở mặt bên của rương, cạnh bên Ly Biệt Câu là một đồ án hình thương.
“Đây là cái gì?” Đoan Mộc Sinh hỏi.
“Hay là… huynh thử dùng Bá Vương Thương cắm vào xem?” Minh Thế Nhân có dự cảm, chiếc rương này đặc biệt yêu thích vũ khí thiên giai.
Đoan Mộc Sinh là người thành thật, hắn cầm Bá Vương Thương lên, đâm vào khe hở bên cạnh Ly Biệt Câu.
Soạt soạt!
Đồ án đột nhiên kẹp lại đầu thương của Bá Vương Thương!
Dường như đã chạm vào một loại cơ quan nào đó, trên bề mặt chiếc rương xuất hiện một khe hở.
Ầm!
“Vũ khí của ta!” Sắc mặt Minh Thế Nhân chấn kinh.
Khe hở bắn bay hai kiện vũ khí thiên giai ra.
Minh Thế Nhân điều động nguyên khí, tay phải chụp một cái, Ly Biệt Câu lập tức quay trở lại vào tay hắn.
Bá Vương Thương bắn vào không trung rồi lại hạ xuống, Đoan Mộc Sinh thuận tay chộp vào thân thương.
“Cái rương này… thật là quỷ dị.” Đoan Mộc Sinh kinh ngạc nhìn.
Cái rương có sáu mặt, trong đó một mặt đã xuất hiện khe hở.
Minh Thế Nhân bừng tỉnh đại ngộ nói: “Ta hiểu rồi… Chiếc rương này của sư phụ cần đến vũ khí của tất cả chúng ta, phải đem vũ khí đặt vào đồ án mới mở ra được!”
Dưới ánh sáng rực rỡ của mặt trời, đồ án trên mỗi mặt rương hiện ra vô cùng rõ ràng.
“Đây là Bích Ngọc Đao… đây là Trường Sinh Kiếm… đây là Đa Tình Hoàn… đây là Khổng Tước Linh…” Minh Thế Nhân cẩn thận xem từng đồ án trên rương.
Đoan Mộc Sinh ngạc nhiên hỏi: “Chiếc rương kỳ diệu như vậy không biết do vị cao nhân nào thiết kế?”
“Ta nào biết được.” Minh Thế Nhân khẽ gật đầu. “Cũng may đã tìm được cách mở rương!”
“Tìm được cũng vô dụng thôi! Khổng Tước Linh nằm trong tay thât sư đệ, Bích Ngọc Đao và Trường Sinh Kiếm nằm trong tay đại sư huynh và nhị sư huynh. Trong thiên hạ này có ai đủ bản lĩnh khiến bọn họ chịu dâng vũ khí lên? E là không có đâu!”
Hắn vốn định nói ngay cả sư phụ cũng không thể, nhưng sợ hoạ từ miệng mà ra, đành nuốt trở lại lời muốn nói.
Minh Thế Nhân gật gật đầu: “Ta đúng là không dám đi tìm đại sư huynh và nhị sư huynh… Một lát nữa ta sẽ bẩm báo lại cho sư phụ.”
“Sư phụ còn đang nghỉ ngơi, hay là… luyện tập một chút đi?”
“. . .”
Giọng Minh Thế Nhân lập tức trở nên nghẹn ngào: “Tam sư huynh, ta đề cử Hoa trưởng lão! Khi ông ta còn ẩn giấu thực lực huynh vẫn không phá vỡ được đại pháp co đầu rút cổ của ông ta, huynh chịu thua sao? Vả lại ông ta là cao thủ lục diệp, cực kỳ thích hợp để làm đối tượng tập luyện của huynh nha!”
Hai mắt Đoan Mộc Sinh toả sáng: “Có đạo lý, vậy ta đi tìm Hoa trưởng lão!”
Minh Thế Nhân ngồi lại ở hậu sơn nghiên cứu chiếc rương thêm một lúc.
Đến buổi chiều, Minh Thế Nhân ôm chiếc rương quay về Ma Thiên Các.
Vào đến đại điện, hắn phát hiện sư phụ, Tiểu Diên Nhi, Chiêu Nguyệt, Chu Kỷ Phong đều đã có mặt, dường như đang thương lượng sự tình gì đó.
Lục Châu ngồi ngay ngắn trên ghế chủ toạ.
Thấy Minh Thế Nhân đi đến, hắn lạnh nhạt nói: “Tới rất đúng lúc.”
Minh Thế Nhân đặt cái rương xuống đất rồi hành lễ: “Sư phụ, con đã tìm ra phương pháp mở chiếc rương này.”
“Ồ?” Trong lòng Lục Châu giật mình nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên.
Tên đồ đệ này tuy có hơi khó khống chế nhưng vào những thời điểm then chốt đều làm việc rất gọn gàng hiệu quả.
“Chiếc rương này cần sáu loại vũ khí khảm vào các đồ án trên từng mặt rương… Mời sư phụ xem…” Minh Thế Nhân phất tay, chiếc rương lập tức trôi nổi trên không trung. Đây là đồ án Bích Ngọc Đao, đây là Trường Sinh Kiếm, đây là Khổng Tước Linh, đây là Đa Tình Hoàn…”
Ánh sáng trong đại điện chiếu vào chiếc rương.
Đúng như lời Minh Thế Nhân nói, trên mỗi mặt rương đều có sáu đồ án hình vũ khí của bọn đệ tử.
“Sư phụ, vũ khí của con và tam sư huynh đã gắn vào đồ án nên mở ra được khe hở này. Có vẻ như cần hai khe hở như thế nữa sẽ mở được chiếc rương ra.” Minh Thế Nhân có chút tự hào nói.
Lục Châu gật gật đầu. “Làm tốt lắm.”
Được sư phụ khích lệ, trong lòng Minh Thế Nhân vui mừng, khom người nói: “Đa ta sư phụ khích lệ.”
Lục Châu đã nghĩ tới điểm này, thậm chí dùng Vị Danh Kiếm biến thành hình dạng khác giống như đồ án nhưng không thành công.
Rõ ràng Hệ thống sẽ không cho phép Lục Châu lợi dụng lỗi này.
Muốn mở rương ra cần phải có Bích Ngọc Đao, Trường Sinh Kiếm và Khổng Tước Linh, nhưng những tên ác đồ này đã rời khỏi Ma Thiên Các, trông cậy vào bọn hắn đúng là không thực tế.
Chiêu Nguyệt khom người nói: “Sư phụ, muốn mở chiếc rương thần bí này ra, đồ nhi cho rằng tứ sư huynh là nhân tuyển tốt nhất.”
Minh Thế Nhân: “? ? ?”
“Sao ngươi lại nghĩ vậy?” Lục Châu hỏi.
“Khổng Tước Linh nằm trong tay thất sư đệ, mà thất sư đệ và bát sư đệ lại thân cận với nhau. Với bản sự của tứ sư huynh thì việc tìm tới chỗ bát sư đệ không khó. Một khi tìm được bát sư đệ, với tâm tư của thất sư đệ, sẽ có thể dễ dàng liên lạc được với đại sư huynh và nhị sư huynh… Đồ nhi tin rằng bọn họ cũng rất hiếu kỳ muốn biết đồ vật trong rương là gì, đến lúc đó sẽ nghĩ cách để mở chiếc rương ra.”
Minh Thế Nhân: “? ? ?”
Lục Châu nhàn nhạt vuốt râu. “Không sai.”
Minh Thế Nhân vội vàng nói:
“Sư phụ, chuyện này phải bàn bạc lại cho kỹ hơn… Tu vi đại sư huynh và nhị sư huynh cao thâm mạt trắc, lỡ như bọn họ muốn giết đồ nhi đoạt rương thì phải làm sao bây giờ?”
Mọi người nghe vậy cũng gật gù, cảm thấy lời Minh Thế Nhân nói rất có lý.
Lục Châu lại lắc đầu.
“Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung tuy là nghiệt đồ nhưng lại rất rộng lượng với đám sư đệ sư muội các ngươi. Từ khi Ma Thiên Các thu đồ tới nay chưa từng xuất hiện việc nội đấu. Vi sư tin tưởng… bọn nó sẽ không thương tổn ngươi đâu.”
Minh Thế Nhân muốn khóc.
“Đồ… đồ nhi không tin nha…”