Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện - Lục Châu (FULL) - Bản dịch chuẩn

“Việc này không cần bàn lại, chớ có làm vi sư thất vọng.” Lục Châu nhìn thẳng vào mắt Minh Thế Nhân.  

             Thấy thế, trong lòng Minh Thế Nhân run lên.  

             Hắn đành ôm chiếc rương vào lòng, trên mặt tràn đầy tủi thân, rưng rưng nói: “Đồ nhi tuân mệnh.”  

             “Giải tán đi.”  

             “Vâng.”  

             Lục Châu lúc này mới mở giao diện Hệ thống ra xem… cột nhiệm vụ đã xuất hiện tiến độ của nhiệm vụ mở chiếc rương thần bí.  

             Lục Châu hoàn toàn tin tưởng Minh Thế Nhân là nhân tuyển thích hợp nhất cho hành động lần này.  

             Chỉ có hắn mới có thể luồn lách giữa đám ác đồ mà thuận lợi hoàn thành công việc. Nếu đổi lại là một đứa khác có da mặt mỏng hơn thì chắc không cách nào làm nổi.  

             Huống hồ, trong trí nhớ của hắn, Vu Chính Hải và Ngu Thượng Nhung đúng là chưa từng làm ra chuyện gì có lỗi với đám sư đệ sư muội của mình.  

             Nghĩ tới chuyện này, Lục Châu lại cau mày. Rốt cuộc vì cái gì mà bọn hắn lại phản bội Ma Thiên Các đây?  

             Thật đau đầu.  

             Minh Thế Nhân ôm chiếc rương rời khỏi đại điện.  

             Một nữ tu từ bên ngoài đi vào, khom người nói: “Các chủ, Diệp Thiên Tâm hôm nay không có biến hoá.”  

             “Đã biết.” Lục Châu lạnh nhạt đáp.  

             Diệp Thiên Tâm rơi vào trạng thái ngủ say, sinh tử không rõ.  

             “Sư phụ, Thiên Tâm sư tỷ sẽ không chết thật chứ?” Tiểu Diên Nhi thấp giọng hỏi.  

             “Không biết.” Lục Châu thật tình đáp.  

             “Vậy nếu tỷ ấy chết rồi… sư phụ người sẽ vui vẻ sao?” Tiểu Diên Nhi hỏi.  

             Lời này vừa nói xong.  

             Lục Châu đưa tay cốc đầu nàng một cái, miệng khiển trách: “Vi sư bảo các ngươi chép lại công pháp, làm tới đâu rồi?”  

             Tiểu Diên Nhi sờ sờ đầu, mếu máo nói: “Vẫn chưa làm ạ.”  

             “Vậy còn không mau đi làm?”  

             “A? Phi thư!” Tiểu Diên Nhi nhanh như chớp lao ra ngoài.  

             Không lâu sau, Tiểu Diên Nhi cầm phi thư bước vào điện.  

             Lục Châu không trách cứ nàng nữa, chỉ nói: “Đọc đi.”  

             “Là phi thư của Giang Ái Kiếm.” Tiểu Diên Nhi đọc thầm. “Lão tiền bối, lời của ngài ta đã chuyển cho Ngụy Trác Ngôn. Không ngoài dự liệu của ta, Ngụy Trác Ngôn chẳng coi ra gì.”  

             Lục Châu gật gật đầu, cũng không ngoài dự liệu của hắn.  

             Ngụy Trác Ngôn lên được tới vị trí bây giờ, trở thành trọng thần của Đại Viêm, trong tay nắm giữ trọng binh.  

             Đột nhiên có người nhảy ra bảo hắn từ bỏ hết thảy, đương nhiên là chuyện không có khả năng.  

             “Phi thư cho Giang Ái Kiếm… Nói việc này bản toạ đã biết.”  

             Lục Châu lạnh nhạt vuốt râu.  

             Tiểu Diên Nhi có chút tức giận nói: “Sư phụ, tên Ngụy Trác Ngôn này thật đáng ghét, hay là để con xuống núi giết hắn nha?”  

             “Thần Đình cảnh như con muốn đi ám sát cao thủ thất diệp, thậm chí là bát diệp?” Lục Châu hỏi.  

             “Ách…”  

             Tiểu Diên Nhi cúi đầu xuống, hai ngón trỏ đâm đâm vào nhau.  

             “Ngụy Trác Ngôn làm thống soái tam quân không chỉ dựa vào tu vi của một mình hắn. Rút dây là sẽ động rừng. Hắn không giống với Phạm Tu Văn. Phạm Tu Văn xuất thân từ Hắc Bảng, là quân cờ của Ám Bộ, cho dù Phạm Tu Văn chết thì hoàng thất Đại Viêm cũng sẽ không quá để ý. Nhưng Ngụy Trác Ngôn thì khác, rất nhiều người muốn hắn chết, nhưng cũng có rất nhiều người không mong hắn chết…”  

             “Vậy phải làm sao bây giờ?” Tiểu Diên Nhi hỏi.  

             “Không cần lo lắng… Điều vi sư muốn không chỉ là mạng của Ngụy Trác Ngôn…” Lục Châu thản nhiên nói.  

             Nửa ngày sau.  

             Minh Thế Nhân ôm rương rời khỏi Ma Thiên Các, tiến về phía hang ổ của lão bát Chư Hồng Cộng.  

             Chư Hồng Cộng đang nằm trên ghế thái sư nhắm mắt nghỉ ngơi.  

             “Trại chủ! Không xong! Có người xâm nhập sơn trại!”  

             Một tên thuộc hạ vội vàng hấp tấp chạy đến trước mặt hắn, lớn tiếng bẩm báo.  

             Chư Hồng Cộng giật nảy mình, liền vội vàng đứng lên quát: “Hoảng cái gì mà hoảng! Có bản vương ở đây, người nào dám xông vào Mãnh Hổ Cương!”  

             Vừa dứt lời.  

             Thanh âm Minh Thế Nhân từ bên ngoài truyền vào.  

             “Chà… Lâu ngày không gặp, trở nên uy phong hơn hẳn nhỉ.”  

             Thân ảnh Minh Thế Nhân xuất hiện từ đằng xa, một bước ba mươi trượng, chỉ trong chớp mắt đã đi đến trước mặt Chư Hồng Cộng.  

             Phù phù ——  

             Chư Hồng Cộng rất phối hợp quỳ xuống đất, khí thế vương giả vừa rồi không còn sót lại chút gì.  

             “Sư huynh… Sao.. sao huynh lại tới đây?!” Chư Hồng Cộng nói.  

             “Sao ta lại không thể đến?”  

             “Chẳng lẽ… Huynh đã nghĩ thông suốt, muốn gia nhập Mãnh Hổ Cương của ta rồi? Quá tốt! Từ nay về sau chức Trại chủ Mãnh Hổ Cương huynh làm đi, xưng hào Tà Vương ta cũng tặng cho huynh, ta làm người đứng thứ hai thôi!” Chư Hồng Cộng vô cùng nịnh nọt nói.  

             “Bớt đi!”  

             Minh Thế Nhân đặt chiếc rương trong tay xuống bàn, không hề khách khí ngồi xuống rồi nói: “Ta không đời nào rời khỏi Ma Thiên Các đâu.”  

             “A?”  

             “Ta tới đây là có nhiệm vụ trong người.”  

             “Nhiệm vụ gì? Không phải là thanh lý môn hộ đó chứ?” Trong lòng Chư Hồng Cộng run lên.  

             Vừa nhớ lại một màn gặp gỡ sư phụ ở gần Thanh Ngọc đàn, Chư Hồng Cộng lại lo lắng không thôi, đổ đầy mồ hôi lạnh.  

             “Ta thật chẳng hiểu nổi… Lá gan ngươi nhỏ như vậy sao cũng dám rời khỏi Ma Thiên Các? Ngươi một là không có tu vi như đại sư huynh, hai là không có can đảm như nhị sư huynh, ba là không có đầu óc như thất sư đệ, chỉ có mỗi đống thân thịt mỡ này.” Minh Thế Nhân giễu cợt nói.  

             “Sư huynh… đừng có đả kích ta mà. Thật ra ta cũng rất thông minh đó.” Chư Hồng Cộng mặt dày nói.  

             “Ngươi ấy hả?”  

             “Chứ sao nữa… Nếu không phải nhờ ta thông minh thì hôm ở Thanh Ngọc đàn đã bị sư phụ bắt về rồi.” Lão bát Chư Hồng Cộng vừa cười vừa nói.  

             “Thôi mơ tưởng đi.”  

             Minh Thế Nhân liếc mắt nói: “Sư phụ cảm thấy người muốn bắt ngươi là bắt thôi, dễ như trở bàn tay nên không hề vội vã! Nếu thử là sư phụ nhìn thấy lão thất đi, xem người có ra tay độc ác với hắn hay không?”  

             “. . .”  

             Chư Hồng Cộng nhất thời nghẹn lời không nói được gì. Thấy cái rương trên bàn, hắn bèn cười nói: “Tứ sư huynh, huynh đến chỗ này không phải để bắt ta, vậy thì có chuyện gì? Tiểu đệ nhất định sẽ tận tâm tận lực!”  

             Minh Thế Nhân chỉ vào cái rương bên cạnh: “Sư phụ có một chiếc rương thần bí, cần có vũ khí của thất sư đệ, đại sư huynh và nhị sư huynh mới mở ra được. Thất sư đệ là thần long thấy đầu không thấy đuôi, ta chỉ có thể đến tìm ngươi thôi!”  

             “Tứ sư huynh…. Chỉ là một cái rương nát thôi mà, một đao bổ đôi là được, cần gì phải dùng tới vũ khí thiên giai!”  

             Chư Hồng Cộng vừa nói vừa rút một thanh đao bên hông tên thuộc hạ.  

             Minh Thế Nhân không thèm ngăn cản, hắn ngồi trên ghế thái sư hí hửng xem kịch.  

             Lão bát huy động đại đao trong tay chém mạnh xuống chiếc rương.  

             Choang!  

             Tia lửa văng ra khắp nơi, thanh đao kia lập tức gãy làm đôi, rơi loảng xoảng xuống đất.  

             Chư Hồng Cộng mở trừng hai mắt nhìn bảo rương thần bí. “Ây da… cái rương gì thế này, sao lại cứng tới vậy?”  

             “Nếu ta biết thì còn tìm đến ngươi làm gì?” Minh Thế Nhân cầm chùm nho trên bàn lên ăn, thỉnh thoảng lại phun hột ra.  

             “Tứ sư huynh… sư đệ thật sự buồn bực. Ma Thiên Các ngày càng suy thoái, cả tu hành giới đều đang đợi đại kiếp nạn của sư phụ lão nhân gia người tới. Đến lúc đó, bảo bối trong Ma Thiên Các đều sẽ bị người khác cướp đi, huynh vì sao không thừa cơ…”  

             “Câm miệng!” Minh Thế Nhân lên tiếng quát lớn.  

             Thình thịch!  

             Chư Hồng Cộng lại quỳ xuống.  

             “Cái thứ khi sư diệt tổ như ngươi… ngươi rời khỏi Ma Thiên Các thì thôi đi, lại còn dám ở sau lưng chỉ trích sư phụ! Sư phụ lão nhân gia người từng làm gì có lỗi với ngươi sao?” Minh Thế Nhân khiển trách.  

             “Chuyện này…” Chư Hồng Cộng gãi gãi đầu. “Chỉ là bị đánh bị mắng nhiều, chứ thật ra cũng không có thù hận gì…”  

             “Biết lục sư tỷ của ngươi như thế nào rồi không?”  

             “Diệp Thiên Tâm sư tỷ?”  

             “Tu vi đã bị phế, sinh tử không rõ… Nghe lời khuyên của ta, đừng đối kháng với sư phụ nữa. Ngươi rời khỏi Ma Thiên Các ta có thể hiểu được, nhưng nếu dám ở sau lưng người…” Giọng nói Minh Thế Nhân trở nên lạnh lùng.  

             “Sư huynh! Oan uổng nha! Ta thật sự bị oan uổng muốn chết!  

             Chư Hồng Cộng dựng thẳng ba ngón tay lên, giơ tay lên cao thề với trời.

Advertisement
';
Advertisement