Chư Hồng Cộng nhích gối lên nửa bước, tiếp tục nói: “Từ khi ta rời khỏi Ma Thiên Các đến nay chưa từng làm chuyện gì có lỗi với sư phụ hết. Lần trước huynh bảo ta điều tra vụ án bắt cóc người Từ gia, ta cũng đã tra rõ ràng, thật sự là có người giả làm Mãnh Hổ Cương gây sự rồi vu oan giá hoạ cho ta nha!”
“Ta chưa hề hỏi tới chuyện tộc nhân của tiểu sư muội, ngươi đã tự nguyện đâm đầu vào.” Minh Thế Nhân nói.
“. . .”
Chư Hồng Cộng vẻ mặt đưa đám nói: “Ta đúng là oan ức, có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch mà.”
“Được rồi, chuyện của Từ gia ta biết không phải do ngươi làm. Ngươi làm gì có gan làm thế.” Minh Thế Nhân lườm hắn một cái.
Chư Hồng Cộng nghe vậy mừng rỡ, nịnh nọt nói: “Vẫn là tứ sư huynh hiểu rõ lý lẽ. Phía sư phụ không nói gì ta chứ?”
“Sư phụ lão nhân gia người căn bản không có để ngươi vào mắt đâu. Đừng có tự xem trọng chính mình nữa.”
Minh Thế Nhân nói đến đây chợt nghiêm túc lại. “Quay lại chuyện chính, cái rương ngươi cũng nhìn thấy rồi đó. Có biết lão thất đang ở đâu không?”
Chư Hồng Cộng cười hắc hắc nói:
“Tứ sư huynh thật biết nói đùa, ta làm sao biết được thất sư huynh đang ở đâu… Có điều tứ sư huynh có thể đến Ngoạ Long tìm xem, nghe nói tổng bộ Ám Võng nằm ở nơi này.”
“Lão bát… trước kia ngươi không biết dùng đầu óc như vậy… Ngươi muốn hại ta?” Minh Thế Nhân đột nhiên hạ giọng.
Hắn vừa nói xong, sau tấm bình phong chợt truyền đến tiếng vỗ tay.
Tư Vô Nhai phong độ nhẹ nhàng, tuấn tú lịch sự xuất hiện trước mặt hai người.
“Lão thất?” Minh Thế Nhân lập tức trừng lão bát một cái. “Còn dám nói không biết!”
Tư Vô Nhai chậm rãi đến trước mặt Minh Thế Nhân khom người hành lễ: “Tham kiến tứ sư huynh.”
Tuy nói Tư Vô Nhai là sư đệ của Minh Thế Nhân, nhưng bộ dạng vân đạm phong khinh của hắn khiến Minh Thế Nhân có chút khó chịu.
Nói chung người thông minh thì khó nắm bắt, Minh Thế Nhân càng thích ở cạnh loại người như Chư Hồng Cộng hơn. Có điều hắn cũng là sư huynh, phụng mệnh làm việc nên không có gì phải lo lắng.
“Lão thất, ngươi đúng là kẻ tâm cơ, núp ở phía sau nghe lén lâu như vậy.” Minh Thế Nhân nói.
“Tứ sư huynh nói đùa rồi… Dạo gần đây ta vẫn luôn ở tại Mãnh Hổ Cương, sư huynh đệ ở chung một nhà cũng là chuyện thường tình. Chỉ là không ngờ tứ sư huynh lại đại giá quang lâm.” Tư Vô Nhai chậm rãi bước sang bên trái, phất trường bào sang bên rồi ngồi xuống.
“Nếu ngươi đã nghe thấy thì ta cũng không quanh co lòng vòng nữa. Cho mượn Khổng Tước Linh của ngươi dùng một lát đi.” Minh Thế Nhân nói.
Ánh mắt Tư Vô Nhai nhìn về phía chiếc rương thần bí.
Âm thầm dò xét.
Trên mặt hắn không nhìn ra hỉ nộ nhưng trong nội tâm lại đang kinh ngạc, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy chiếc rương quỷ dị như vậy.
Trong tay sư phụ có vô số bảo bối, thêm một cái rương kỳ quái cũng không có gì lạ.
“Khổng Tước Linh ta có thể cho mượn… Nhưng có vài câu ta muốn chân thành nói với tứ sư huynh.” Tư Vô Nhai lạnh nhạt nói.
“Cái đó thì không cần, ta và các ngươi không giống nhau. Nếu đã đồng ý cho mượn thì tốt không còn gì bằng… lại đây lại đây, đặt Khổng Tước Linh vào cái đồ án này.” Minh Thế Nhân vô cùng thận trọng, không muốn nghe những lời mê hoặc lòng người của lão thất.
Trong lòng Tư Vô Nhai khẽ động, ngoài mặt lại bình tĩnh như nước. “Lâu rồi không gặp, tứ sư huynh cẩn thận hơn trước kia nhiều.”
Nói xong, hắn nâng tay phải lên.
Khổng Tước Linh phiêu phù trong lòng bàn tay hắn, xoay vòng ba trăm sáu mươi độ.
Lão bát Chư Hồng Cộng ao ước đến đỏ mắt…
“Khi nào ta mới có được một kiện vũ khí thiên giai đây.” Lão bát thì thầm một câu.
Tư Vô Nhai trở tay nắm lấy Khổng Tước Linh, đến bên chiếc rương thần bí rồi nói: “Nếu trong rương là một bảo vật có thể khống chế chúng ta, huynh còn muốn mở nó ra sao?”
Minh Thế Nhân sững sờ.
Tư Vô Nhai chú ý thấy vẻ biến hoá trên mặt hắn nên động tác cố ý chậm lại.
Minh Thế Nhân chợt đưa tay lên. “Chờ một lát.”
“Tứ sư huynh có việc gì?”
“Ta vẫn luôn hiếu kỳ… Năm đó tại sao đại sư huynh, nhị sư huynh và cả ngươi nữa, lại đột nhiên rời khỏi Ma Thiên Các?” Minh Thế Nhân hỏi.
Nghe thấy câu hỏi này, Tư Vô Nhai bình thản thu hồi Khổng Tước Linh rồi chắp tay nói: “Tứ sư huynh, nếu có người lấy dao kề vào cổ huynh mà huynh lại không có bản sự phản kháng, chỉ có thể bỏ trốn, vậy huynh có chạy hay không?”
Minh Thế Nhân giật mình, không trả lời hắn.
Tư Vô Nhai chậm rãi trở về chỗ ngồi, vui vẻ trò chuyện. “Ma Thiên Các gây thù chuốc oán quá nhiều, từ sau khi thập đại cao thủ vây công Kim Đình Sơn, ai cũng đang chờ đợi kiếp nạn của sư phụ lão nhân gia người tới. Đến lúc đó… cho dù đại sư huynh nhị sư huynh không rời đi cũng không cản nổi tai ương đông đảo kéo đến như châu chấu.”
Minh Thế Nhân hừ một tiếng. “Chỉ sợ bọn người đó đến cả châu chấu cũng không bằng.”
“Huynh tự tin về sư phụ lão nhân gia người đến thế?” Tư Vô Nhai thản nhiên nói.
“Câm miệng!”
Thanh âm Minh Thế Nhân đột nhiên cất cao, hắn không chớp mắt nhìn chằm chằm vào Tư Vô Nhai, miệng khiển trách: “Lão thất, ngươi đừng quên thân phận của mình! Lão bát nhất thời hồ đồ bị ngươi che mắt, ta không trách hắn. Nhưng ngươi chẳng lẽ lại không biết phân biệt phải trái đúng sai?”
Sư huynh giáo huấn sư đệ là chuyện rất bình thường.
Nhưng Tư Vô Nhai nghe mà vẻ mặt vẫn lạnh nhạt không có chút dao động nào.
“Tứ sư huynh nếu biết ta có thể phân biệt được trắng đen đúng sai, vậy dựa vào đâu mà cho rằng nơi ta đang đứng là sai chứ?”
“Ngươi ——” Minh Thế Nhân vung tay nói. “Ngươi rất giảo biện.”
“Tứ sư huynh quá khen.”
“Bất kể ngươi có nói thế nào thì sư phụ lão nhân gia người cũng đã truyền thụ cho ngươi một thân tu vi, đây là sự thật vững chắc như sắt thép!” Minh Thế Nhân lại nói.
Tư Vô Nhai nở một nụ cười thản nhiên, vỗ tay nói: “Thật khó tưởng tượng, chỉ mới một thời gian ngắn không gặp, tứ sư huynh lại bảo vệ sư phụ như vậy.”
Minh Thế Nhân hiện tại quá khác biệt so với lúc trước, điều này vượt quá tưởng tượng của hắn!
“Ta không giống ngươi.” Minh Thế Nhân ngồi xuống, cầm mấy quả nho còn lại trong mâm cho vào miệng rồi cố ý phun vỏ ra trước mặt Tư Vô Nhai.
Tư Vô Nhai quay sang nhìn chiếc rương thần bí. “Tứ sư huynh, nếu huynh dùng danh nghĩa sư huynh bảo ta mở chiếc rương này ra, ta sẽ không hai lời mà lập tức mở nó. Nhưng nếu là vì nguyên do khác, tha thứ cho ta không phục mệnh.”
Minh Thế Nhân vừa mới bình phục lại tâm tình lại đột ngột bùng cháy lửa giận ——
Ầm!
Hắn vỗ một chưởng, chiếc bàn bên cạnh lập tức vỡ vụn.
Chưởng phong nhanh như chớp mang theo cương khí đánh về phía Tư Vô Nhai.
Ầm ầm ầm!
Tư Vô Nhai điểm nhẹ mũi chân, cả người thoải mái lui lại.
Một tay chắp sau lưng, một tay linh hoạt đỡ cương phong của Minh Thế Nhân!
Phanh phanh phanh!
Trong chớp mắt, toàn bộ sơn trại bị cương phong va chạm làm cho rung chuyển!
Một người tiến một người lui, chiến đấu không ngừng!
Chư Hồng Cộng ngây người.
Sau đó vội vàng đứng lên, vừa khoát tay vừa hô to: “Hai vị sư huynh… Mau, mau dừng tay đi! Còn tiếp tục đánh thì cái trại nát này của ta tiêu đời mất!”
Đám người Mãnh Hổ Cương không ngừng lùi ra sau.
Chỉ có thể đứng xem từ xa, không một ai dám nhúng tay.
Ầm ầm ầm!
Lại là ba chưởng liên tục, Minh Thế Nhân đánh vào cương khí hộ thể trên người Tư Vô Nhai.
Tư Vô Nhai lăng không lộn người ra sau rồi đứng thẳng lại.
Trên mặt hắn mang theo ý cười. “Tứ sư huynh vậy mà đột phát Nguyên Thần cảnh rồi, thật đáng mừng!”
“Các ngươi đại nghịch bất đạo, ta lấy tư cách là sư huynh, có trách nhiệm thay sư phụ thanh lý môn hộ!”
Minh Thế Nhân đạp mạnh chân!
Ầm!
Dấu chân xuất hiện, Minh Thế Nhân như một mũi tên lao thẳng về phía Tư Vô Nhai.