Tư Vô Nhai thấy thế liền ngự không lui lại, toàn thân nhẹ như yến.
Hắn vẫn chỉ dùng một tay để đối chưởng, ngăn trở cương khí của Minh Thế Nhân đánh vào mặt.
Ầm ầm ầm!
Cương khí va chạm hoàn toàn không kiêng nể gì kiến trúc trong phòng.
Thấy thế Chư Hồng Cộng đau lòng không thôi.
“Sư huynh, đừng đánh nữa! Đều là huynh đệ nhà mình, cần gì phải làm thế chứ?!” Chư Hồng Cộng không ngừng khuyên can.
Tư Vô Nhai nghe tiếng lão bát khuyên can, truyền âm nói với Minh Thế Nhân: “Tứ sư huynh, huynh ở trên núi đã lâu, tuy may mắn đột phá lên Nguyên Thần cảnh nhưng… tu vi huynh đã bị áp chế quá lâu, huynh không làm gì được ta.”
Phanh phanh phanh!
“Ngươi sai rồi.” Cương khí trên người Minh Thế Nhân đột nhiên tăng vọt!
Ly Biệt Câu trong tay cắt qua với góc độ quỷ dị.
Ầm!
Gần như cùng thời khắc đó, Khổng Tước Linh xoè đuôi!
Ngàn vạn cương khí tạo thành ám khí lập loè kim quang ngăn trở trước người.
Ly Biệt Câu một lưỡi đao một vỏ đập mạnh vào, đánh bay những cương khí đó!
Tuy đã xoè đuôi nhưng khoảng cách quá gần, Ly Biệt Câu chiếm được ưu thế hơn.
Đương nhiên…
Đây cũng là nhờ Minh Thế Nhân đột nhiên tập kích.
Vũ khí thiên giai của hai bên sau khi va chạm vào nhau đều lăng không lui lại.
Bốn mắt nhìn nhau, không tiếp tục động thủ.
Cương khí biến mất, chung quanh khôi phục yên tĩnh.
Trên vẻ mặt bình tĩnh của Tư Vô Nhai xuất hiện vẻ kinh ngạc, ánh mắt nhìn về phía Ly Biệt Câu trên tay Minh Thế Nhân.
“Tứ sư huynh không chỉ đột phá Nguyên Thần cảnh, lại còn nắm giữ một vũ khí thiên giai!” Tư Vô Nhai tán thưởng.
“Như thế cũng không bằng thất sư đệ đã sớm có Khổng Tước Linh.” Minh Thế Nhân thản nhiên nói.
“Sư huynh giáo huấn sư đệ là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Sư đệ thất lễ, xin nhận lỗi với tứ sư huynh.” Tư Vô Nhai chắp tay thi lễ.
“Nhận lỗi thì không cần đâu! Cái rương của sư phụ cần có vũ khí của ngươi, đại sư huynh và nhị sư huynh làm chìa khoá. Mở hay không mở, quyền quyết định thuộc về các người.” Minh Thế Nhân nói.
“Trong rương là thứ gì?”
“Ta cũng không biết, nhưng sư phụ đã coi trọng cái rương này như thế, hẳn không phải là phàm phẩm.” Minh Thế Nhân đáp.
“Huynh không sợ bọn ta mở rương này ra rồi cướp bảo vật sao?” Tư Vô Nhai cười nói.
“Sư phụ đã sớm nghĩ tới điểm này, chìa khoá cuối cùng là Đa Tình Hoàn. Thiên Tâm sư muội đã bị sư phụ giam giữ, Đa Tình Hoàn nằm trong tay sư phụ, đó sẽ là bước cuối cùng để mở rương.” Minh Thế Nhân nói.
Tư Vô Nhai thở dài một tiếng.
“Trước đây ta nghe nhị sư huynh nói sư phụ đã thay đổi rất nhiều, cho dù là phong cách làm việc hay cách thức làm người, tính tình bản chất đều khác một trời một vực so với trước kia. Bây giờ xem ra đúng thật là như thế.”
Cảm thán xong, Tư Vô Nhai cầm Khổng Tước Linh lên bước về phía chiếc rương thần bí.
Hắn thoáng dò xét rồi ngạc nhiên nói: “Đúng là một kỳ vật được thiết kế vô cùng khéo léo.”
Chư Hồng Cộng thấy hai người rốt cuộc không còn đánh nhau nữa, trong lòng buông lỏng, bước lên trước nói: “Có thể được thất sư huynh khen tặng, thứ này nhất định rất đáng tiền.”
Tư Vô Nhai cầm Khổng Tước Linh gõ lên đầu heo của lão bát một cái. “Tham tiền. Vật này sao có thể dùng tiền tài để so sánh được.”
Hắn quan sát đồ án bên trên mặt rương, sau đó tìm được đồ án hình Khổng Tước Linh.
Tư Vô Nhai rất cẩn thận, không lập tức đặt Khổng Tước Linh vào.
Hắn quan sát một lúc rồi gật đầu nói: “Sư phụ lão nhân gia người đúng là có nhiều thứ thần kỳ. Kết cấu của đồ án và khe hở này có liên kết với nhau, nếu không cẩn thận sẽ bị kẹt lại.”
Nói xong, hắn đặt Khổng Tước Linh lên đồ án trên mặt rương.
Két.
Chiếc rương phát ra tiếng vang thanh thuý.
Khổng Tước Linh bị bắn ngược trở lại.
Tuy khe hở không xuất hiện nhưng có thể nhìn thấy đồ án hình Khổng Tước Linh đã biến mất.
Điều này nói rõ chìa khoá Khổng Tước Linh đã phát huy tác dụng.
Tư Vô Nhai nhấc tay lên, Khổng Tước Linh biến mất.
“Tứ sư huynh… huynh hài lòng chứ?”
Minh Thế Nhân cũng không thèm tỏ ra ôn hoà nhã nhặn với hắn, chỉ nói: “Đây chính là việc ngươi nên làm. Mặt khác, ta biết chỉ có một mình ngươi có thể liên lạc được với đại sư huynh và nhị sư huynh. Chiếc rương này ta giao cho ngươi. Bảy ngày sau ta sẽ lại đến chỗ lão bát lấy về.”
Tư Vô Nhai đáp lời. “Ta đúng là có thể liên lạc với đại sư huynh và nhị sư huynh, trong thiên hạ này không có nơi nào là Ám Võng của ta không tìm được. Nhưng vấn đề là… đại sư huynh và nhị sư huynh không có sáng suốt như ta đây. Chiếc rương này sợ là không mở ra được.”
“Ngươi sợ thứ trong rương là vật đối phó với bảo bối của các ngươi đến thế sao?” Minh Thế Nhân châm chọc.
“Sợ?”
Tư Vô Nhai cười ha hả. “Không dối gạt tứ sư huynh, nếu ta sợ thì vừa rồi đã không để Khổng Tước Linh làm thế.”
“Vậy là tốt nhất, ta tin tưởng đại sư huynh và nhị sư huynh sẽ nghĩ rõ ràng.” Minh Thế Nhân tiện tay vung lên, chiếc rương lăng không xoay chuyển rồi rơi xuống đất, mặt đất bị đánh vỡ ra thành một hố vuông. “Ít nhất… Sư phụ người vẫn còn khoẻ mạnh.”
Cũng có nghĩa là ——
Sư phụ còn sống, cho dù các ngươi không còn ở Ma Thiên Các thì người thuỷ chung vẫn là sư phụ.
Nếu các ngươi thật sự chọc giận sư phụ, dù đại nạn có sắp đến thì người cũng sẽ ra tay cho các ngươi xuống suối vàng làm bạn cùng người.
“Tứ sư huynh xin yên tâm, ta sẽ truyền đạt lại cho đại sư huynh và nhị sư huynh.” Tư Vô Nhai lạnh nhạt chắp tay.
Minh Thế Nhân hài lòng gật đầu.
Tư Vô Nhai không kháng cự mạnh mẽ, ngược lại còn rất phối hợp, điều này khiến Minh Thế Nhân có chút không ngờ tới.
Ngay lúc chuẩn bị rời đi, Minh Thế Nhân đột nhiên hỏi:
“Lão thất, ngươi có tham dự vào việc bắt cóc người của Từ gia không?”
Tư Vô Nhai lắc đầu nói: “Không có.”
“Ta tin tưởng ngươi.” Minh Thế Nhân nói.
“Tuy chúng ta làm việc luôn truy cầu kết quả, nhưng cũng có nguyên tắc và ranh giới cuối cùng của mình. Từ khi Ma Thiên Các thu đồ đến nay chưa từng xảy ra nội đấu. Trước kia không có, sau này cũng vậy.” Tư Vô Nhai thản nhiên đáp.
“Chỉ hy vọng như thế.” Minh Thế Nhân chắp tay rời đi.
Lão bát Chư Hồng Cộng đặt mông ngồi phịch xuống sàn.
Hắn lau mồ hôi trên mặt, nhìn xung quanh căn phòng bị hư hại rồi thở dài lắc đầu.
Tư Vô Nhai vẫn tỏ ra lạnh nhạt, bước lại chỗ ghế thái sư rồi chậm rãi ngồi xuống. “Lão bát, tên đã bắn ra không thể quay đầu lại. Chuyện đã đến nước này, chúng ta chỉ còn một con đường là tiếp tục bước tới.”
Nói xong lời này, hắn quay đầu nhìn về phía chiếc rương thần bí.
“Sư phụ tung hoành thiên hạ nhiều năm, có lẽ vẫn còn không ít bảo bối chưa lấy ra. Cái rương này không đơn giản.”
Lão bát bò dậy, đến bên cạnh rương dò xét một lát. “Có phải là vũ khí không?”
“Không loại trừ khả năng này…”
“Vậy tại sao huynh lại đồng ý mở chiếc rương này ra?” Chư Hồng Cộng không thể lý giải.
“Chiếc rương này vô cùng đặc thù, nếu không mở ra thì bảo vật này vĩnh viễn sẽ phủ bụi trong rương. Đại nạn của sư phụ lão nhân gia người sắp tới, bảo vật này còn dùng được mấy năm? Chẳng bằng ta mở rương ra để bảo vật tái hiện thế gian.” Tư Vô Nhai nói.
Sau đó Tư Vô Nhai đứng lên, chắp tay sau lưng. “Vừa rồi lúc ta và tứ sư huynh đối địch, đệ có nhìn thấy vũ khí trong tay huynh ấy không?”
“Nhìn thấy… Ta cũng đang buồn bực đây. Tứ sư huynh quanh năm ở Ma Thiên Các, chưa từng lĩnh ngộ được tinh tuý của Thanh Mộc Tâm Pháp, tu vi huynh ấy bị áp chế nhiều như vậy mà lại có thể đánh nhiều chiêu với thất sư huynh… vũ khí đó, là thiên giai sao?” Chư Hồng Cộng hỏi.
“Đúng vậy.”
“. . .”
Tư Vô Nhai nhấc tay lên.
Chiếc rương thần bí nhẹ như không, bị một cỗ cương khí vây lấy đưa vào trong lòng bàn tay hắn.