Tư Vô Nhai cầm chiếc rương lên. “Chuyện này không thể để lộ cho người ngoài biết, để tránh người có tâm ngấp nghé đồ vật của Ma Thiên Các.”
“Thất sư huynh, người ngấp nghé bảo vật của Ma Thiên Các nhiều lắm… thêm một người hay bớt một người cũng không có gì khác nhau.” Lão bát nói.
“Không, ý ta là chuyện của chiếc rương này.”
Nếu đây thật sự là bảo vật đỉnh cấp thì sẽ gây ra sự tranh đoạt càng lớn.
Tư Vô Nhai mang rương đến hậu sơn Mãnh Hổ Cương.
Chư Hồng Cộng theo sát phía sau.
Tại một khoảng đất bằng phẳng ở hậu sơn có một chiếc phi liễn hình chiếc thuyền đang nằm ở đó.
Bốn phía có hơn mười tu hành giả mặc trường bào màu nhạt.
Khi Tư Vô Nhai xuất hiện, hơn mười người đồng thời khom người hành lễ. “Giáo chủ.”
Tư Vô Nhai phất tay, bảo rương thần bí bay lên rồi đáp xuống trong phi liễn.
Hắn cũng tung người bay vào trong.
“Đến An Dương.”
“Vâng.”
Vù —— ——
Hơn mười tu hành giả đồng thời rót nguyên khí vào chiếc phi liễn. Dưới tác dụng của trận văn và lực lượng nguyên khí, phi liễn từ từ bay lên.
Khi chiếc phi liễn đang trôi nổi trên không trung, nó khẽ dừng lại trong một thoáng.
Tư Vô Nhai thản nhiên nói: “Lão bát, khoảng thời gian này đừng ló đầu ra. Việc hợp tác của Ma Sát Tông và Chính Nhất Đạo không thành, bọn hắn không dám gây sự với Ma Thiên Các nên sẽ chỉ trút lên đầu đệ thôi.”
Chư Hồng Cộng nghe thế, toàn thân run rẩy, nghẹn ngào nói: “Sư huynh… đây là chủ ý của huynh mà, sao lại trách đệ được chứ…”
Vẻ mặt Tư Vô Nhai bình tĩnh nhìn về phía An Dương.
“Tuy Trương Viễn Sơn nhiều lần công nhiên khiêu khích Ma Thiên Các, nhưng trên thực tế hắn là một kẻ nhát gan, là loại người tham sống sợ chết. Nếu không ngày đó khi đệ và sư phụ xuất hiện ở Thanh Ngọc đàn, với tu vi Nguyên Thần cảnh của hắn sao có thể nhất quyết không chịu ló mặt ra như vậy?”
“Vậy cũng đâu thể trách một mình ta được chứ.”
“Không… Đệ không hiểu. Loại người như thế có một đặc điểm —— đó là thượng đội hạ đạp.”
Vù ——
Phi liễn chậm rãi bay lên cao.
Chư Hồng Cộng nhíu mày. Nói vậy có nghĩa là, Trương Viễn Sơn cảm thấy Mãnh Hổ Cương của mình dễ bắt nạt?
“Cung tiễn sư huynh.”
Lão bát khẽ khom người đưa mắt nhìn phi liễn rởi đi, sau đó đứng thẳng người dậy, hừ một tiếng: “Lão bát ta không có dễ bị bắt nạt như vậy đâu!”
Một canh giờ sau.
Phi liễn chậm rãi hạ xuống ở khu vực phụ cận An Dương.
Tư Vô Nhai bước ra khỏi phi liễn, ngẩng đầu nhìn về phía An Dương thành.
“Giáo chủ, quanh đây đã có người trông chừng, sẽ không ai biết được hành tung của ngài.” Một tên thuộc hạ đi tới bẩm báo.
Tư Vô Nhai gật đầu. “Các ngươi chờ ở đằng kia. Ta đi một chút rồi quay lại.”
“Giáo chủ, Kiếm Ma tiền bối gần đây hay trà trộn vào trong phố phường quán xá, ngài đột nhiên đến thăm, thuộc hạ lo lắng Kiếm Ma tiền bối sẽ tức giận.”
Tư Vô Nhai nhìn hắn một cái rồi nói:
“Ngươi từ đầu đến cuối đều hiểu lầm nhị sư huynh rồi… Ta tự có phán đoán.”
“Vâng.”
Tư Vô Nhai nhấc tay lên.
Chiếc rương thần bí trong phi liễn bay vào trong tay hắn.
Cùng lúc đó.
Tại tầng ba một tửu lâu nào đó ở An Dương thành.
Thanh bào kiếm khách đang rót rượu uống.
Toàn bộ tửu lâu đều trống rỗng không có một vị khách nào.
Tiểu nhị đứng bên cạnh toàn thân run rẩy, thỉnh thoảng lại len lén nhìn thanh bào kiếm khách.
Từ tầng ba tửu lâu nhìn xuống có thể trông thấy bao quát cả An Dương thành.
“Còn bao lâu?” Thanh bào kiếm khách đột nhiên mở miệng nói.
“Từ… từ Thanh Dương đến… đến An Dương… mất nửa canh giờ. Lúc này hẳn là… đã, đã đến rồi.” Tiểu nhị nói được vài từ lại nuốt xuống một ngụm nước bọt.
“Ngươi không cần sợ hãi… có rượu ngon, có đồ ăn, ngồi xuống đây cùng uống một ly nào.” Thanh bào kiếm khách nói với ngữ khí bình thản.
“Không không không… tiểu nhân không dám, tiểu nhân đứng đây được rồi… đứng là được…” Sống lưng tiểu nhị đổ đầy mồ hôi lạnh.
Cộp cộp cộp.
Cộp cộp cộp.
Từ cầu thang truyền đến tiếng bước chân.
Có mấy tên tu hành giả bước lên tầng ba, một tên Thần Đình cảnh, hai tên Phạn Hải cảnh, sáu tên Ngưng Thức cảnh và ba tên Thông Huyền cảnh.
Cả tầng ba chỉ có một cái bài, một cái ghế, một mâm thịt rượu.
Và hai người thanh bào kiếm khách cùng tiểu nhị.
Ánh mắt thanh bào kiếm khách nhìn về đám tu hành giả vừa xuất hiện, hắn vừa rót rượu vừa thản nhiên nói: “Mã tặc Thanh Dương sơn ở lại, những người khác có thể đi.”
Tiểu nhị như được đại xá, vội vàng khom người: “Đa tạ đại gia, đa tạ đại gia!”
Hắn lao vọt xuống lầu như một con thỏ, chỉ trong chớp mắt đã không còn thấy bóng dáng.
Mấy tu hành giả nghi hoặc nhìn thanh bào kiếm khách.
Trung niên nam tử dẫn đầu cảm thấy một luồng khí tức quỷ dị phát ra từ trên người thanh bào kiếm khách, bèn chắp tay nói: “Các hạ là người phương nào?”
Thanh bào kiếm khách không trả lời hắn mà nói: “Các ngươi đều là mã tặc Thanh Dương sơn?”
“Cái từ mã tặc này hơi khó nghe... bọn ta chẳng qua là mưu sinh kiếm sống, kinh doanh cả cái tửu lâu này không phải chuyện dễ dàng, mong các hạ không nên làm khó.”
“Vậy à… Vậy thì dễ xử rồi.”
Thanh bào kiếm khách bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, ngữ khí bình thản nhưng lời nói ra lại kinh người. “Thật xin lỗi, các ngươi tự mình kết liễu đi… Kiếm của ta không quá ưa thích nhiễm máu của tu hành giả cấp thấp.”
Trong lòng đám tu hành giả kinh hoảng, lùi lại một bước.
“Các hạ rốt cuộc là người phương nào?”
Thanh bào kiếm khách đặt chén rượu xuống, nở nụ cười thản nhiên.
“Tại hạ, Ngu Thượng Nhung.”
“. . .”
“Kiếm Ma?!”
Gần như là bản năng, cả đám tu hành giả đều quay đầu bỏ chạy.
Chẳng cần biết là thật hay giả.
Ầm ầm ầm!
Ở cửa thang lầu, một cỗ cương khí cường đại ngăn cản đường chạy trốn của bọn hắn.
Thanh bào kiếm khách tiếp tục tự rót rượu uống.
Phảng phất như không hề nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi.
Hơn mười tu hành giả đã loạn thành một đoàn!
Đột nhiên ——
Từ giữa không trung bên ngoài tửu lâu bay đến hàng loạt cương khí ám khí.
Kim quang lóng lánh xếp thành hình khổng tước xoè đuôi!
Vù vù!
Toàn bộ ám khí xuyên thủng lồng ngực đám tu hành giả cấp thấp một cách chuẩn xác.
Thân hình bọn hắn biến thành con nhím.
Thanh bào kiếm khách không thèm nhìn tới, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu. Hắn buông chén rượu trong tay xuống, có chút ghét bỏ nói: “Sư đệ, đệ làm thế khiến ta mất cả nhã hứng uống rượu. Ta thật sự không thích mùi máu tươi.”
Cộp.
Cộp. Cộp.
Tư Vô Nhai chắp tay bước lên lầu, mặt mỉm cười, bảo rương thần bí bay lơ lửng bên cạnh hắn.
“Vô Nhai làm mất nhã hứng của sư huynh, ngày khác sẽ tự mình mở tiệc chiêu đãi để bồi tội với huynh…” Tư Vô Nhai ngồi xuống trước mặt Ngu Thượng Nhung.
Ngu Thượng Nhung lắc đầu nói: “Sư đệ có tâm ý như vậy là được rồi… Nhưng đám mã tặc này thật đáng thương, ta đã đáp ứng để bọn hắn tự mình kết liễu, nhưng không làm được.”
“Là lỗi của ta… Ta không nên nhúng tay vào việc của sư huynh.” Tư Vô Nhai nói. “Sư huynh là nhân vật phong lưu bậc nào, vì sao lại hạ mình đối phó với đám mã tặc hạng bét này?”
“Tiểu sư muội thiên chân vô tà, chuyện của muội ấy… chính là chuyện của ta.” Ngu Thượng Nhung nói.
Tư Vô Nhai sững sờ. “Nhị sư huynh đúng là hết mực yêu thương tiểu sư muội.”
“Yêu thương thì chưa nói tới…” Ngu Thượng Nhung nói bằng ngữ khí ôn hoà. “Khi ta và đại sư huynh rời khỏi Ma Thiên Các, tiểu sư muội còn chưa nhập môn.”
“Vậy thì vì sao?” Tư Vô Nhai nhìn thoáng qua thi thể của đám mã tặc.
Ngu Thượng Nhung mỉm cười đứng dậy, tay chắp sau lưng nhìn ra quang cảnh bên ngoài cửa sổ. “Ta và tiểu sư muội có duyên gặp mặt mấy lần, ta muốn con bé cũng giống như ta, đối xử chân thành với mọi người.”
“. . .”
Tư Vô Nhai ho khan mấy tiếng. “Nhị sư huynh… nói chính sự đi.”
Nói xong hắn tiện tay vung lên.
Chiếc rương thần bí bay lên nằm chễm chệ trên mặt bàn.