Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện - Lục Châu (FULL) - Bản dịch chuẩn

Sau khi rời khỏi phi liễn, Bích Ngọc Đao xoay tròn theo chiều kim đồng hồ.  

             Mỗi đạo cương khí phát ra đều có dáng vẻ như bản thân Bích Ngọc Đao, xung quanh thân đao được cương khí hùng hậu bao lấy trông như một cối xay gió khổng lồ không ngừng khuấy động nguyên khí. Nguyên khí tản ra ngoài ngưng kết thành cương, tạo ra vô số Bích Ngọc Đao cỡ nhỏ.  

             “Đại Huyền Thiên Chương, Huyền Thiên Tinh Mang.” Tư Vô Nhai gật đầu nói.  

             Đây chính là công pháp thành danh của Vu Chính Hải, Đại Huyền Thiên Chương.  

             Từ khi Vu Chính Hải đạt được Bích Ngọc Đao, nhờ tự thân cố gắng và ngộ tính phi phàm, hắn đã thành công hoà Đại Huyền Thiên Chương và đao pháp làm một.  

             Chiêu thức này dù là cao thủ cùng giai cũng không dám khinh thường đối phó.  

             Nói chi đến đám người của Thanh Long Đàn không có tu hành giả cấp cao nào?  

             Tu hành giả ở tổng đà Thanh Long ngẩng đầu lên, khi phát hiện thấy khí tức đao vũ đang bổ xuống thì đã muộn.  

             Một màn gió tanh mưa máu.  

             Bích Ngọc Đao vốn là vũ khí thiên giai mạnh mẽ hiếm có, nó có thể thoải mái phá vỡ cương khí hộ thể của tu hành giả có tu vi thông thường.  

             Một vài pháp thân cao bằng nửa thân người xuất hiện nhưng chỉ trong giây lát đã bị cơn mưa đao của Đại Huyền Thiên Chương chém nát.  

             Trong một hô hấp.  

             Bích Ngọc Đao bay trở về lòng bàn tay Vu Chính Hải.  

             Vẫn là cây đao đó, trông bình thường không chút thu hút, hệt như một thanh đao phổ thông nằm trong lò rèn.  

             “Tứ đại hộ pháp.” Vu Chính Hải đạm mạc nói. “Đi thu thập.”  

             “Cẩn tuân Giáo chủ dụ lệnh.”  

             Tứ đại hộ pháp tuần tự nhảy khỏi phi liễn.  

             Khi bốn người rời khỏi phi liễn, bốn toà pháp thân Bách Kiếp Động Minh to lớn đồng thời xuất hiện giữa không trung.  

             Kim liên bên dưới pháp thân, thấp nhất đã là lục diệp!  

             Tư Vô Nhai biết U Minh Giáo rất mạnh, nhưng mạnh tới mức này thì… đã hoàn toàn vượt ngoài dự đoán của hắn. Ngoài tứ đại hộ pháp còn có ngàn vạn giáo chúng và các tu hành giả cường đại tản mát khắp nơi.  

             Với năng lực cá nhân của một mình đại sư huynh lại có thể quy tụ được nhiều cường giả gia nhập U Minh Giáo như vậy, thủ đoạn thật sự khiến người ta nể phục.  

             Tư Vô Nhai nghiêng đầu nhìn Vu Chính Hải.  

             Vu Chính Hải không nhìn về phía Thanh Long Đàn mà nhìn về nơi xa.  

             “Vô Nhai sư đệ, đừng thấy kỳ quái làm gì… Thanh Long hội ngoài mặt quy thuận giáo của ta, nhưng sau lưng lại lén lút ăn cây táo rào cây sung. Hậu quả này là do bọn hắn tự mình chuốc lấy.” Vu Chính Hải thản nhiên nói.  

             Tư Vô Nhai cũng không giật mình.  

             Hắn đã từng ước lượng thực lực của U Minh Giáo.  

             U Minh Giáo có thể trở thành ma giáo đệ nhất thiên hạ, nếu không có bản lãnh thì sao đi được đến ngày hôm nay.  

             Tư Vô Nhai mỉm cười nói: “Đại sư huynh đúng là có nhiều thủ đoạn.”  

             “Sư đệ quá khen… Nào, cạn thêm chén nữa.”  

             Hắn nhấc tay lên, chén rượu trên bàn bay vào trong tay.  

             Đạt đến cảnh giới tu vi này, bọn họ đã có thể sử dụng cương khí để cách không khống chế đồ vật.  

             Tư Vô Nhai sảng khoái nói: “Được!”  

             Mỗi người một chén uống vào bụng.  

             Qua một tuần rượu, tứ đại hộ pháp đạp không quay trở về phi liễn.  

             “Giáo chủ, đã thanh lý xong.”  

             “Rất tốt.”  

             Vu Chính Hải đặt chén rượu xuống.  

             Bốn tên hộ pháp cung kính lui ra phía sau.  

             Tư Vô Nhai cũng đặt chén rượu lên bàn rồi nói: “Đệ xem náo nhiệt xong rồi, rượu cũng đã uống đủ. Đại sư huynh… chuyện chiếc rương…”  

             Vu Chính Hải giơ tay lên ngắt lời hắn.  

             “Nếu không phải là thất sư đệ mà là một kẻ khác đến tìm ta, dù là ai ta cũng sẽ không đồng ý mở chiếc rương này ra. Nhưng thất sư đệ đã mở miệng, ta há có thể không nể mặt mũi. Rương này ta sẽ mở, chỉ là…”  

             Hắn dừng lại một thoáng rồi nói tiếp: “Chỉ là, không phải bây giờ.”  

             “Tại sao?” Tư Vô Nhai nghi ngờ hỏi.  

             “Bảy ngày sau, ta sẽ đích thân đem chiếc rương này đến Mãnh Hổ Cương chỗ lão bát… thuận đường thăm bát sư đệ. Đã lâu ta chưa gặp hắn, nhân cơ hội này huynh đệ ôn chuyện với nhau.” Vu Chính Hải nói.  

             Tư Vô Nhai gật gật đầu. “Như vậy rất tốt.”  

             “Lão thất, ta viện cớ như thế, đệ không hỏi xem tại sao ư?”  

             “Đại sư huynh làm việc luôn khiến ta yên tâm, không có gì phải chất vấn huynh.” Tư Vô Nhai thản nhiên nói.  

             Vu Chính Hải cởi mở cười một tiếng.  

             “Trong thiên hạ này, người ta tán thưởng nhất chính là thất sư đệ.”  

             “Sư huynh quá khen.” Tư Vô Nhai cười nói rồi đứng lên.  

             Phi liễn đã cất cánh bay về phía Bình Đô Sơn.  

             Tư Vô Nhai nhìn thoáng qua phương hướng phi hành rồi nói: “Đại sư huynh, ta còn có việc, chuyện chiếc rương xin làm phiền huynh.”  

             “Chuyện nhỏ.” Vu Chính Hải nhàn nhạt gật đầu. “Nếu đệ gặp nhị sư đệ, thay ta truyền lời cho hắn. Nếu có thời gian rảnh, ta rất muốn cùng nhị sư đệ luận bàn một phen.”  

             “Chuyện này…”  

             “Nếu muốn bảo đao luôn sắc bén thì phải ma luyện mọi lúc mọi nơi. Ta nghĩ kiếm của nhị sư đệ cũng vậy.” Vu Chính Hải chậm rãi nói.  

             “Đại sư huynh nói có đạo lý, kỳ phùng địch thủ rất khó tìm. Nếu không có đối thủ tương đương, suốt ngày chỉ đối phó với những kẻ cấp thấp thì rất khó bảo trì được độ sắc bén của bản thân.”  

             Nói đến đây, Tư Vô Nhai chắp tay: “Lời này ta nhất định sẽ chuyển lại cho nhị sư huynh.”  

             “Đi đi.” Vu Chính Hải vừa uống rượu vừa phất phất tay.  

             Tư Vô Nhai nhảy ra khỏi phi liễn.  

             Hắn ngự không hạ xuống, trong chớp mắt đã biến mất không còn dấu vết.  

             Bốn tên hộ pháp đứng ở bốn góc phi liễn.  

             Một tên trong số đó bỗng khom người nói: “Giáo chủ, người này có vẻ hơi dối trá, miệng lưỡi nịnh nọt, không thể không đề phòng.”  

             Vừa dứt lời.  

             Vu Chính Hải mở trừng mắt, Đại Huyền Thiên Chưởng Ấn đánh vào lồng ngực tên hộ pháp kia.  

             Tên hộ pháp không dám chống cự, miễn cưỡng tiếp nhận một chưởng này!  

             Phốc!  

             Hộ pháp kêu lên một tiếng đau đớn, hắn gập lưng, khí huyết cuồn cuộn nhưng vẫn cố gắng quỳ một gối xuống: “Giáo chủ thứ tội, thuộc hạ lỡ lời!”  

             “Một chưởng này chỉ là trừng phạt nhỏ… Thất sư đệ đâu phải là người các ngươi có thể võ đoán như thế?”  

             Vu Chính Hải chắp tay sau lưng, đứng dậy đi tới bên hông phi liễn.  

             Tên hộ pháp kia cúi thấp đầu không dám nói lời nào.  

             “Các ngươi là cánh tay đắc lực mà bản toạ tín nhiệm nhất… Nếu không nhờ có thất sư đệ đứng phía sau âm thầm trợ giúp, ngươi cho rằng U Minh Giáo sẽ có được huy hoàng như ngày hôm nay?”  

             Tên hộ pháp mở to mắt, không dám nói lời nào.  

             Vu Chính Hải lắc đầu, thanh âm trở nên hoà hoãn lại. “Một chưởng này của bản toạ không chỉ là trừng phạt mà còn là cảnh cáo. Sau này các ngươi nhất định không được xem thường bất luận kẻ nào.”  

             “Giáo chủ dạy phải.”  

             Cùng lúc đó.  

             Sau khi Tư Vô Nhai rơi xuống đất.  

             Một chiếc phi liễn có tốc độ cực nhanh từ Thần Đô bay tới, phương hướng và góc độ bay cực kỳ xảo trá, vừa vặn tránh đi những phòng tuyến có cấm vệ quân canh giữ.  

             Phi liễn chậm rãi dừng lại bên cạnh Tư Vô Nhai.  

             Hơn mười tu hành giả rời khỏi phi liễn, đi đến trước mặt Tư Vô Nhai khom người đồng thanh nói:  

             “Giáo chủ, gần đây U Minh Giáo điên cuồng thanh lý các thế lực đối lập, một vùng từ Thần Đô đến Bình Đô Sơn bây giờ đều thuộc về U Minh Giáo. Giáo chủ và U Minh Giáo có quan hệ không ít…”  

             Tư Vô Nhai giơ tay lên ngăn lại. “Đừng lo lắng. Đôi khi thế lực lớn hơn chưa hẳn đã là kẻ chiến thắng trong cuộc chiến… Có những lúc, một người, hoặc một vật nào đó, lại có thể cải biến chiến cuộc. Đại sư huynh lên tới vị trí như ngày hôm nay đương nhiên hiểu được đạo lý này.”  

             “Vậy chiếc rương của Ma Thiên Các…”  

             “Ta đã đoán được đại sư huynh sẽ lưu lại thứ này. Ngoài ra, bên phía Chính Nhất Đạo đã thả tiếng gió chưa?” Tư Vô Nhai hỏi.  

             “Đã tạo vài tin đồn.”  

             “Rất tốt, còn lại cứ để mặc sự việc phát triển, không cần nhúng tay vào nữa.”  

             “Tuân mệnh!”  

             Có một số việc, thường chỉ cần đẩy nhẹ một cái sẽ phát triển theo hướng mình muốn.  

             Càng để tự nhiên thì càng chân thực.  

             “Giáo chủ, có tình báo từ Ám Võng. Đội nhân mã của Ngụy Trác Ngôn đã đến Canh Tử Trấn.”  

             “Tiếp tục giám thị.”  

             “Tuân mệnh.”  

             Tư Vô Nhai nhàn nhạt nhìn lướt qua phi liễn rồi nói: “Không cần dùng tới phi liễn… Ta đột nhiên lại muốn đi dạo một vòng Thần Đô.”

Advertisement
';
Advertisement