Hơn mười tên thuộc hạ nghe vậy lập tức khom người rồi lặng lẽ lui ra.
Tư Vô Nhai chắp tay bay về phía Thần Đô thành.
Tại Thần Đô.
Trong một sân viện an tĩnh ở Trường Ninh phủ tướng quân.
Ngụy Trác Ngôn đang thích ý nằm trên ghế phơi nắng.
“Tướng quân, người của chúng ta đã tới Canh Tử Trấn.” Một nữ hầu bên cạnh bẩm báo.
Ngụy Trác Ngôn gật gật đầu, tuỳ ý nói: “Chỉ là hình thức thôi mà, đi cùng bọn họ một chuyến là được. Đội nhân mã và tu hành giả này đến Ma Thiên Các chẳng khác nào là đi chịu chết. Nàng ta thích lấy trứng chọi đá thì cứ chiều nàng ta đi thôi.”
“Tướng quân nói rất phải. Chỉ là… Mạc đại nhân bây giờ là hồng nhân bên cạnh điện hạ, chúng ta trêu chọc không nổi.”
Ngụy Trác Ngôn hừ nhẹ một tiếng. “Bản tướng quân muốn nhìn xem nàng ta có thể được sủng ái bao lâu… Thủ hạ Trần Trúc của nàng ta vốn là một trong tam đại thần xạ thủ của Thần Đô, chỉ đi một chuyến đến Độ Thiên Giang đã mất mạng trong đại trận vu thuật. Nàng ta tìm cách giấu diếm, còn tưởng là bản tướng quân không biết?”
“Trần Trúc đại nhân chết rồi sao?”
“Chết rất đúng lúc, bản tướng quân ghét nhất là loại người tự cao tự đại như hắn, tưởng là tiễn thuật tốt thì dưới gầm trời này không ai quản được hắn nữa hay sao?” Ngụy Trác Ngôn hầm hừ nói.
“Tướng quân nói tốt thì đúng là việc tốt rồi.”
“Chuyện này trong cung còn chưa có ai biết đâu. Ngươi tìm người thổi gió đến tai điện hạ…” Ngụy Trác Ngôn căn dặn.
“Vâng.”
Nữ hầu lại do dự hỏi: “Chỉ là… thuộc hạ rất hiếu kỳ, Trần Trúc là thần xạ thủ lục diệp, ai có thể giết được hắn?”
Ngụy Trác Ngôn lắc đầu. “Bản tướng quân đã từng nghĩ tới chuyện này… Chỉ là manh mối về cuộc chiến ở Độ Thiên Giang quá ít. Sau khi đại trận vu thuật được khởi động thì chẳng khác nào là huỷ thi diệt tích, ta đương nhiên không tra ra được. Có điều, kẻ giết được Trần Trúc hẳn là một cao thủ. Chỉ mong… hắn không phải là địch nhân của ta.”
“Tướng quân là trọng thần của quốc gia, tay nắm trọng binh, người nào dám làm địch nhân của ngài chứ?” Nữ hầu nói.
Ngụy Trác Ngôn nghe nàng ta vỗ mông ngựa nhưng trong lòng không mảy may dao động.
Có thể làm được tới vị trí này, loại nịnh nọt nào mà hắn chưa từng gặp qua.
Hắn chỉ nhẹ giọng cười: “Thực lực của Ma Thiên Các rất mạnh, không thể xem thường.”
“Tướng quân, Ma Thiên Các truyền tin bảo ngài đi nhận tội, rõ ràng là không để chúng ta vào mắt. Trong cửu đại đệ tử Ma Thiên Các, đại đồ đệ Vu Chính Hải là giáo chủ U Minh Giáo, thực lực sâu vô cùng. Hay là chúng ta cùng U Minh Giáo liên thủ?” Nữ hầu thấp giọng nói.
Ngụy Trác Ngôn giật mình.
Hắn không tức giận, chỉ lạnh nhạt nói: “Từ xưa tới nay chính ma không đi chung đường, chuyện này không nên nhắc lại nữa.”
“Vâng.”
Cùng lúc đó.
Đội nhân mã của Ngụy Trác Ngôn và đám tu hành giả mặc hồng bào đã hội tụ ở Canh Tử Trấn.
“Các vị đại nhân, Canh Tử Trấn cách Kim Đình Sơn không xa, nội trong hôm nay có thể lên núi rồi.” Một binh lính bước lên nói với tu hành giả mặc hồng bào.
“Không vội.”
Tu hành giả mặc hồng bào phất phất tay, chậm rãi bước ra khỏi Canh Tử Trấn, bắt đầu xem xét hoàn cảnh chung quanh.
Rừng cây rậm rạp bên ngoài đã che khuất bóng dáng Kim Đình Sơn. Địa thế chung quanh bằng phẳng đã trở thành ruộng tốt của bách tính Canh Tử Trấn.
“Sáng sớm mai đi đến Kim Đình Sơn.” Tu hành giả mặc hồng bào nói.
“Vâng!”
Tu hành giả mặc hồng bào phất phất tay với những tên hồng bào còn lại.
Có tổng cộng khoảng ba mươi tên mặc hồng bào đứng chung một chỗ thành ba hàng ngang.
Ba ngàn kỵ binh đứng ở phía sau.
Ba mươi tên tu hành giả mặc hồng bào không đi vào trong trấn mà bước về phía vùng đất có địa hình bằng phẳng bên ngoài.
Ba ngàn kỵ binh không hiểu gì cả.
Tốc độ của những tu hành giả mặc hồng bào kia càng lúc càng nhanh, hai chân dần dần rời khỏi mặt đất, tựa như bóng ma lướt đi.
Khiến người khác nhìn thấy phải kinh hồn táng đảm.
Trên người bọn họ không ngừng tản ra khí tức quỷ dị.
Đám muông thú trong rừng cây bên cạnh bị kinh động, chạy trốn tứ phía.
Đám tu hành giả mặc hồng bào khi thì xếp thành ba hàng, khi thì thành một hàng, có khi lại thành hình bán nguyệt rảo bước về phía Kim Đình Sơn.
Chỉ trong chớp mắt đã không còn bóng dáng.
Ba ngàn kỵ binh đưa mắt nhìn nhau.
Không biết phải làm gì, bọn họ đành tạm thời dựng trại ở bên ngoài Canh Tử Trấn.
Đến nửa đêm.
Từ phía Kim Đình Sơn thỉnh thoảng lại truyền tới âm thanh nghẹn ngào và tiếng lửa đốt tanh tách.
Kéo dài liên tục suốt cả một đêm.
Sáng sớm hôm sau, ba mươi tên tu hành giả mặc hồng bào nhịp nhàng xuất hiện bên ngoài doanh địa như thể đã chờ đợi cả một đêm.
“Đại, đại nhân!”
Khi tên giáo uý trong đám kỵ binh mở mắt ra, hắn lập tức bị thân ảnh hồng bào đứng bên cạnh doạ sợ.
Tu hành giả mặc hồng bào nhàn nhạt mở miệng: “Xuất phát.”
Tại Ma Thiên Các.
Lục Châu nhìn xuống mục tiến độ của nhiệm vụ mở bảo rương thần bí, đã đạt 4/6.
Nói cách khác, vẫn còn hai kiện vũ khí chưa mở bảo rương.
Trong tay hắn nắm giữ Đa Tình Hoàn.
Theo lời của Minh Thế Nhân thì ngoài kia chỉ còn lại Bích Ngọc Đao của đại đồ đệ Vu Chính Hải.
Lục Châu chậm rãi đứng dậy, đóng lại giao diện Hệ thống.
“Diên Nhi.”
Tiểu Diên Nhi từ bên ngoài chạy vào. “Sư phụ gọi con?”
“Bên phía Giang Ái Kiếm có tin tức gì không?”
“Vẫn chưa ạ.” Tiểu Diên Nhi lắc đầu.
“E là hắn đang bận rộn tìm cách lấy được Long Ngâm Kiếm.” Lục Châu chắp tay đứng dậy, bước xuống bậc thềm.
Tiểu Diên Nhi ngoan ngoãn đi đến bên cạnh đỡ tay Lục Châu.
Bên ngoài đại điện có một nữ tu đang chậm rãi đi vào.
“Các chủ, có người trong cung tới, thỉnh cầu được gặp mặt ngài.”
“Người nào?” Lục Châu thản nhiên hỏi.
Tiểu Diên Nhi cũng nói: “Đúng đấy, nếu con chó con mèo nào cũng có thể gặp được sư phụ ta thì không phải người sẽ mệt chết hay sao!”
Nữ tu khom người nói: “Là người của Ngụy Trác Ngôn.”
“Còn Ngụy Trác Ngôn thì sao?”
“Hắn… hắn không có tới. Nhưng mà những tu hành giả mặc hồng bào này hình như tu vi không thấp.”
Tiểu Diên Nhi nói: “Sư phụ, hay là để con xuống đó xem thử?”
Lục Châu phất phất tay bác bỏ đề nghị của Tiểu Diên Nhi. “Để bọn họ lên.”
“Vâng.”
Đám người Minh Thế Nhân, Chiêu Nguyệt và Đoan Mộc Sinh nghe vậy liền vội vàng chạy đến, đi vào đại điện.
Thừa dịp người còn chưa tới, Đoan Mộc Sinh khom người nói: “Sư phụ, tên Ngụy Trác Ngôn này đúng là tự cao tự đại, hoàn toàn không để Ma Thiên Các vào mắt. Đồ nhi xin được đến Thần Đô tru sát tên giặc này.”
“. . .” Minh Thế Nhân liếc nhìn tam sư huynh.
Không đợi Lục Châu nói chuyện.
Tiếp theo Hoa Vô Đạo đã cất tiếng: “Tam tiên sinh rất can đảm, nhưng Thần Đô phòng thủ vô cùng nghiêm ngặt, cao thủ nhiều như mây. Nghe nói tu vi của Ngụy Trác Ngôn ít nhất cũng là lục diệp. Tam tiên sinh… khụ khụ, đương nhiên Thiên Nhất Quyết của tam tiên sinh cũng tương đối lợi hại, nhưng song quyền nan địch tứ thủ, không nên lỗ mãng thì tốt hơn.”
Lục Châu gật đầu, vuốt râu nói: “Hoa trưởng lão nói rất đúng. Lão tam, nghe nói gần đây ngươi thường xuyên luận bàn với Hoa trưởng lão?”
Đoan Mộc Sinh khom người: “Vâng.”
“Đây là chuyện tốt. Lục Hợp Đạo Ấn của Hoa trưởng lão thiên hạ vô song. Nếu ngươi có thể phá được thì thực lực sẽ tiến rất nhanh.” Lục Châu nói.
“Đồ nhi… sẽ cố gắng hơn nữa.”
Hoa trưởng lão lập tức ho khan một trận: “Chỉ đạo vãn bối là việc nên làm. Nhưng mà tuổi tác ta cũng đã cao, không thể luận bàn với tần suất liên tục được.”
Đoan Mộc Sinh chắp tay nói với Hoa trưởng lão: “Vậy thì từ một ngày ba lần giảm xuống còn một ngày hai lần…”
“Ách…” Hoa trưởng lão mặt mo đỏ ửng.
Đối mặt với loại đối thủ lúc thắng lúc bại, càng bị áp chế thì bùng nổ càng mạnh như Đoan Mộc Sinh, Hoa Vô Đạo có khổ mà không thể nói được!
Lục Châu chắp tay: “Tốt nhất là ba ngày một lần. Quá mức dồn dập, ngươi có thắng cũng không mấy tác dụng.”
“Đồ nhi cẩn tuân sư mệnh.”
“Đa tạ Các chủ.”
Cũng chính lúc này.
Bên ngoài đại điện, hai tên tu hành giả mặc hồng bào theo chân nữ tu chậm rãi đi vào.
Trường bào bao trùm cả phần đầu, bọn hắn yên tĩnh đi tới, hai tay đặt ở trước người.
Mấy tên binh lính khiêng một cái rương đi theo sau.
“Tại hạ Vu Sinh, tham kiến Các chủ.”
“Tại hạ Vu Quan, tham kiến Các chủ.”