Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện - Lục Châu (FULL) - Bản dịch chuẩn

“Vu Sinh, Vu Quan?” Ánh mắt Lục Châu nhìn về phía bọn hắn. “Các ngươi là hậu nhân của thập vu?”  

             Vu Sinh đứng bên trái khom người nói:  

             “Huynh đệ chúng ta đúng thật là hậu nhân của thập vu.”  

             Minh Thế Nhân nói: “Người phong bế tu vi sư muội ta chính là các ngươi à?”  

             Vu Sinh đáp: “Là hiểu lầm thôi. Hai huynh đệ chúng ta đến Ma Thiên Các chính là để hoá giải hiểu lầm này.”  

             “Nói nghe xem.” Lục Châu lạnh nhạt vuốt râu, bước tới ghế chủ toạ rồi chậm rãi ngồi xuống.  

             Vu Sinh nói:  

             “Chúng ta tuy là hậu nhân thập vu nhưng đối với triều đình Đại Viêm cực kỳ trung thành. Gần đây có phát sinh một chút hiểu lầm với Ma Thiên Các, đại nhân nhà ta bảo ta đến Ma Thiên Các để tạ lỗi với Các chủ đại nhân.”  

             “Chỉ có thế?” Lục Châu xem thường.  

             “Trước đây đại nhân nhà ta đã đến gặp Tịnh Minh Đạo, trùng hợp lúc đó cao thủ Tịnh Minh Đạo bắt được ngũ tiên sinh Chiêu Nguyệt, đại nhân nhà ta mới ra tay phong bế tu vi ngũ tiên sinh. Đối với chuyện này… đại nhân nhà ta nguyện ý dâng lên năm kiện vũ khí huyền giai và vạn lượng hoàng kim để hoà giải và bồi thường.”  

             Nói xong, hai tên binh lính sau lưng mở rương ra.  

             Bên trong là năm kiện vũ khí và hoàng kim óng ánh.  

             Minh Thế Nhân nghe vậy bật cười:  

             “Vũ khí huyền giai, vậy mà các ngươi cũng dám lấy ra! Nhìn xem trong tay ta là thứ gì?”  

             Hắn giơ tay phải lên, Ly Biệt Câu lập tức xuất hiện lơ lửng giữa không trung, cỗ cương khí nhàn nhạt bao quanh Ly Biệt Câu đã thể hiện rõ ràng phẩm giai của nó.  

             Đây là vũ khí thiên giai điển hình.  

             “Còn cả Bá Vương Thương của ta.”  

             Đoan Mộc Sinh nhấc tay, Bá Vương Thương xoay tròn ba trăm sáu mươi độ, cương khí hoá thành lưu quang bọc lấy từ đầu thương tới đuôi thương.  

             Vết khắc hình bàn long càng tăng thêm cho nó mấy phần khí tức vương giả.  

             Cũng là vũ khí thiên giai.  

             Vu Sinh và Vu Quan thấy vậy, trong mắt loé lên tia kinh ngạc, sau đó lập tức khôi phục vẻ bình tĩnh.  

             “Ma Thiên Các thật khiến người ta phải lau mắt mà nhìn. Tiện tay xuất ra đã là vũ khí thiên giai.” Vu Sinh tán thưởng.  

             “Nếu đã biết thế… sao còn đem một đống phế phẩm lên đây?”  

             “Vãn bối thất lễ rồi.” Vu Sinh chắp tay nói.  

             Lục Châu thản nhiên đáp: “Đại nhân nhà ngươi tên họ là gì?”  

             Trên thực tế tin tức này cũng dễ dàng tra ra được. Sau mấy lần giao thủ gần đây, hắn cũng đã rõ ràng tên cao thủ này chính là hồng nhân bên cạnh đương kim nhị hoàng tử điện hạ.  

             “Đại nhân nhà ta tên Mạc Ly, chính là tu hành giả vu thuật mạnh nhất đương thời trong Thần Đô Đại Viêm!” Khi Vu Sinh nói ra những lời này, trên mặt biểu hiện vẻ tự hào.  

             “Tu hành giả vu thuật mạnh nhất đương thời? Ngươi cứ nổ nữa đi, dù sao ta cũng không có tin đâu.” Tiểu Diên Nhi vừa nghe câu này của hắn đã không nhịn được mà cất lời đả kích một phen.  

             Vu Sinh và Vu Quan nhìn thoáng qua Tiểu Diên Nhi.  

             “Chuyện này không quan trọng, quan trọng là… thái độ của Các chủ đại nhân.” Vu Sinh lại chắp tay lần nữa.  

             Lục Châu lắc lắc đầu.  

             “Nếu bản thân nàng ta tự mình đến đây có lẽ còn có cơ hội. Nhưng hai người các ngươi thì…”  

             “Chuyện này…” Vu Sinh khẽ giật mình, trong lòng hắn nảy sinh dự cảm không tốt, vội vàng giải thích: “Mạc Ly đại nhân hàng ngày đều trăm công nghìn việc. Thực không dám giấu diếm, trước đó vài ngày Trần Trúc đại nhân bất hạnh qua đời, Mạc Ly đại nhân quá mức thương tâm nên không thể rời khỏi Thần Đô.”  

             Vu Quan nói theo: “Mạc Ly đại nhân gần đây đều đang tìm kiếm tên hung thủ giết người, ngày đêm vất vả. Sau khi tìm được hung thủ sát hại Trần Trúc, Mạc Ly đại nhân nhất định sẽ đích thân đến thăm Ma Thiên Các.”  

             “Ngoài ra trong cung nhận được tin tức, tại Độ Thiên Giang có người giả mạo Ma Thiên Các, đúng là gan to bằng trời. Mạc Ly đại nhân vì muốn hoá giải mâu thuẫn với Ma Thiên Các nên đã phái người đi điều tra tên giả mạo đó.”  

             Lời này khiến Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh sửng sốt.  

             Lục Châu nhớ lại đại trận vu thuật ở Độ Thiên  

             Giang.  

             Một trong tam đại thần xạ thủ Trần Trúc chính là do Lục Châu tự tay giết chết.  

             Khi ấy đại trận vu thuật đã bao phủ khắp nơi khiến tầm mắt mọi người bị ngăn trở.  

             Đinh Phồn Thu giả mạo Ma Thiên Các đã chuyển dời sự chú ý của người trong cung.  

             Nói cách khác… Trong cung còn chưa biết chính Ma Thiên Các đã giết Trần Trúc.  

             Lục Châu thản nhiên nói:  

             “Chuyện của Chiêu Nguyệt bản toạ có thể bỏ qua.”  

             Lời vừa nói ra, các đồ đệ hoàn toàn bất ngờ đưa mắt nhìn nhau, không ai đoán được sư phụ lão nhân gia người sẽ khoan dung độ lượng như thế. So với trước đây đúng là cách biệt một trời một vực.  

             “Đa tạ Các chủ!” Vu Sinh và Vu Quan đồng thời khom người.  

             Vu Sinh đứng thẳng người dậy nói tiếp: “Lần này đến Ma Thiên Các, còn có một việc khác.”  

             “Nói đi.”  

             “Ma Thiên Các là ma đạo, luôn bị thập đại danh môn chính phái nhìn chằm chằm. Mạc Ly đại nhân rất kính nể thực lực của Ma Thiên Các. Hiện nay hoàng thất Đại Viêm đang rất cần các thế lực đứng ra chèo chống. Ma Thiên Các sao không đền đáp triều đình, tạo phúc cho lê dân bách tính trong thiên hạ?” Vu Sinh chậm rãi nói.  

             “Ngươi đang chiêu hàng Ma Thiên Các?”  

             “Đúng vậy, chính là chiêu hàng. Từ nay về sau Ma Thiên Các sẽ một bước lên trời, từ ma đạo thành chính đạo, được thế nhân kính ngưỡng!”  

             Đoan Mộc Sinh giơ tay lên đập mạnh Bá Vương Thương xuống đất.  

             Loảng xoảng.  

             “Chiêu hàng cái mả mẹ mày! Kẻ lúc trước dám nói mấy lời này là nhị thủ toạ Ma Sát Tông Tả Tâm Thiền! Tả Tâm Thiền còn biết ngại mất mặt mà các ngươi thì hoàn toàn chẳng còn chút liêm sỉ nào!”  

             Vu Sinh: “. . .”  

             Vu Quan: “. . .”  

             Minh Thế Nhân phụ hoạ: “Các ngươi nếu thật sự là muốn tạo phúc cho lê dân bách tính trong thiên hạ… Vậy việc các ngươi tàn sát dân chúng vô tội cả một vùng Độ Thiên Giang thì giải thích thế nào đây?”  

             Vu Sinh nhướng mày.  

             Trong lòng hắn lại lần nữa dâng lên dự cảm không hay.  

             Những đôi mắt chung quanh đang nhìn bọn hắn chằm chằm không chớp.  

             “Ma Thiên Các cũng biết chuyện ở Độ Thiên Giang?” Vu Sinh nói.  

             Lục Châu chắp tay nói: “Trần Trúc cả gan làm loạn… bản toạ đã tiễn hắn về chầu trời.”  

             “. . .”  

             Vu Sinh và Vu Quan đồng thời lui lại một bước.  

             Bọn họ hoảng hốt nhìn Lục Châu.  

             Sau mấy giây kinh ngạc ngắn ngủi, Vu Sinh cố gắng trấn định lại: “Ma Thiên Các đã giết Trần Trúc đại nhân?”  

             “Tai ngươi bị điếc hả?” Minh Thế Nhân cười nói.  

             “Việc đã đến nước này… ta nghĩ chắc hẳn đã xảy ra hiểu lầm nào đó. Trần Trúc đại nhân nhận được tin tức tại Độ Thiên Giang xuất hiện kẻ giả mạo Ma Thiên Các. Hẳn là Trần Trúc đại nhân gặp được Các chủ, hai bên xảy ra xung đột. Trần Trúc đại nhân tuy là thần xạ thủ nhưng làm việc lại thiếu đi sự tỉnh táo, hắn đắc tội với Các chủ đại nhân, chết cũng không oan.” Vu Sinh phân tích.  

             “Nói ngươi da mặt dày đúng là không sai mà. Vừa rồi còn nói muốn xé xác hung thủ giết hại Trần Trúc làm trăm mảnh kia mà… Tới đi, gia sư ở ngay đây, ngươi dám động thủ không?” Minh Thế Nhân cười nói.  

             Lục Châu liếc nhìn Minh Thế Nhân, khiển trách: “Hồ ngôn loạn ngữ. Vả miệng.”  

             Minh Thế Nhân vội vàng cúi đầu xuống vả miệng mình rồi nói: “Đồ nhi nhất thời nhanh mồm nhanh miệng, mong sư phụ thứ lỗi.”  

             Lục Châu không để ý đến Minh Thế Nhân nữa.  

             Vu Sinh lúng túng nói:  

             “Đều là hiểu lầm. Trước đây ta không hề biết Trần Trúc đại nhân chết trong tay Các chủ. Ta nghĩ Các chủ là người hiểu rõ đại nghĩa, sẽ không so đo với vãn bối.”  

             “Ngươi sai rồi.” Lục Châu lắc đầu.  

             “. . .”  

             “Một tên Trần Trúc nho nhỏ không đủ làm bản toạ hài lòng.” Lục Châu khẽ phất tay, hai nữ tu bên cạnh khom người rời đi.  

             Không bao lâu sau.  

             Hai nữ tu khiêng một chiếc ghế gỗ vào đại điện, trên đó là Diệp Thiên Tâm đang hôn mê bất tỉnh.  

             Ánh mắt mọi người toàn bộ đều tập trung trên người Diệp Thiên Tâm.  

             Vu Sinh nghi ngờ nói: “Đây là…”  

             “Đây là lục đệ tử của gia sư, Diệp Thiên Tâm… nàng xuất thân từ Ngư Long thôn ở Độ Thiên Giang.” Chiêu Nguyệt đáp.  

             Vu Sinh nhíu mày, lúc này hắn mới giật mình hiểu ra tại sao thái độ của Ma Thiên Các lại như vậy.  

             “Thì ra là thế.”  

             Vu Sinh chắp tay nói: “Thực không dám giấu diếm… Chuyện đồ sát ở Ngư Long thôn là hành vi của Trường Ninh tướng quân Ngụy Trác Ngôn, không hề có liên quan gì đến Mạc Ly đại nhân.”  

             “Ngươi nói không liên quan thì sẽ không liên quan sao?” Đoan Mộc Sinh nói.  

             “Nói nhiều cũng vô ích, tại hạ đã hoàn thành nhiệm vụ Mạc Ly đại nhân giao cho khi đến Ma Thiên Các… Đáng tiếc Các chủ đại nhân không đồng ý, ta cảm thấy phi thường tiếc nuối. Đã thế thì đành thôi vậy.” Vu Sinh lạnh nhạt đáp.

Advertisement
';
Advertisement