Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện - Lục Châu (FULL) - Bản dịch chuẩn

“Phan Trọng đến từ Tịnh Minh Đạo, chỉ học được Tam Âm Thức. Sau khi bị trục xuất khỏi Đạo môn, khổ hàn chi thể của hắn phát tác, từng đi khắp nơi cầu y. Bạch vu thuật có thể giải được khổ hàn chi thể cho hắn nhưng hắn lại bị cự tuyệt ngoài cửa, thế nên mới hận vu thuật đến vậy. Chỉ là ta không ngờ hắn lại đầu nhập vào Ma Thiên Các.” Vu Sinh nói.  

             “Không giết kẻ này thì khó tiêu trừ được mối hận trong lòng đệ.”  

             “Trước cứ báo cáo lại chuyện này, Phan Trọng… nhất định phải chết.” Vu Sinh lại nhìn về phía Ma Thiên Các.  

             Hắn ra lệnh một tiếng, mười mấy tên tu hành giả mặc hồng bào bay về phía Canh Tử Trấn.  

             Ba ngàn kỵ binh tựa như con ruồi không đầu bám theo sau.  

             Tuy bọn họ là kỵ binh được huấn luyện nghiêm chỉnh, nhưng ở trước mặt những tu hành giả này thì họ chỉ là loại mặt hàng cấp thấp.  

             Vu Sinh cũng biết Ngụy Trác Ngôn cố ý điều động đám người này đến nên cũng không thèm để ý bọn họ có đánh đấm gì được không.  

             Đi được nửa đường.  

             Dưới sự dẫn dắt của Vu Sinh và Vu Quan, đám tu hành giả bay về phía khu vực có địa thế bằng phẳng.  

             “Các ngươi chờ ở đây.”  

             Ba ngàn kỵ binh không thể không đứng lại chờ đợi.  

             Giáo uý nghi hoặc nhìn đám tu hành giả mặc hồng bào này.  

             “Bọn họ muốn làm gì?”  

             “Ai mà biết, cứ ra vẻ thần thần bí bí… dù sao thì chỉ cần không bắt chúng ta đánh Ma Thiên Các, có bảo làm gì ta cũng đều nguyện ý!”  

             “Đúng vậy nha, ai mà dám đi vào Ma Thiên Các chứ, có mạng vào mà không có mạng ra!”  

             Lúc bọn họ bắt đầu nghị luận, hơn ba mươi tên tu hành giả mặc hồng bào đã biến mất.  

             Bọn hắn tụ tập lại trên một mảnh đất trống.  

             Thỉnh thoảng lại di động theo những đường cong khó hiểu.  

             Liên tục suốt một canh giờ, sau đó Vu Sinh mới giơ tay lên. “Tập hợp.”  

             “Đại ca, liên lạc tiểu trận đã bố trí xong.”  

             “Ừm, bắt đầu đi.”  

             “Vâng.”  

             Lúc này dưới chân Vu Sinh đột nhiên xuất hiện một vòng tròn màu tím nhạt.  

             Những tu hành giả mặc hồng bào khác đều đứng vây quanh Vu Sinh.  

             Vù…  

             Vòng tròn vu thuật hình thành.  

             Dưới sự gia trì của hơn ba mươi tên tu hành giả, vòng tròn vu thuật bốc lên cao chỉ trong chớp mắt.  

             Vu Sinh ngẩng đầu lên nhìn về phía vòng tròn màu tím đã cao hơn đầu mình, tạo thành hình bán nguyệt phủ xuống.  

             Vu sinh quỳ một gối dưới mặt đất: “Mạc đại nhân.”  

             Trên vòng tròn vu thuật truyền tới một thanh âm ——  

             “Tình huống thế nào rồi?”  

             “Thuộc hạ có hai chuyện muốn bẩm báo. Một là, Trần Trúc đại nhân bị chính Các chủ Ma Thiên Các giết chết…”  

             “Ngươi lặp lại lần nữa?!”  

             Vòng tròn vu thuật chấn động, ngay cả âm thanh cũng trở nên hơi run.  

             “Cơ Thiên Đạo đã chính miệng thừa nhận, tin tức này hoàn toàn là thật!”  

             Trong vòng tròn vu thuật truyền đến tiếng cười trầm thấp.  

             Không biết là đang cười nhạo người khác hay đang cười tự giễu, lại có vẻ như dở khóc dở cười.  

             Dường như Vu Sinh đã quen với việc Mạc đại nhân hỉ nộ vô thường, hắn không cảm thấy kỳ quái mà tiếp tục nói:  

             “Chuyện thứ hai là, thuộc hạ đã dùng bí mật của Thừa Hoàng để cầu hoà với Ma Thiên Các.”  

             Trong vòng tròn vu thuật không truyền tới âm thanh tức giận mà rất thản nhiên nói: “Từ trước tới nay ngươi đều làm việc thận trọng. Nói đi.”  

             “Đại nạn của Cơ Thiên Đạo sắp tới, nếu hắn biết đến Thừa Hoàng tất nhiên sẽ điên cuồng tìm kiếm. Tin tức này có giá trị cực cao, Cơ Thiên Đạo cũng sẽ tin đại nhân có thành ý cầu hoà.” Vu Sinh nói.  

             “Ngươi quả nhiên không làm cho bản cung thất vọng.”  

             “Chúng ta đang ở cách Canh Tử Trấn năm dặm về phía Bắc, bố trí hình thức sơ khai của đại trận. Không bao lâu nữa sẽ hoàn thành đại trận.” Vu Sinh tiếp tục bẩm báo.  

             “Đã như vậy thì cứ tiếp tục hành sự theo kế hoạch ban đầu.”  

             “Vâng.”  

             “Mối thù của Trần Trúc nhất định phải báo.”  

             “Vâng.”  

             “Điều cuối cùng… bản cung hy vọng Ngụy Trác Ngôn trở thành dê thế tội.”  

             “Vâng.”  

             Vu Sinh liên tục nói vâng mấy lần.  

             Sau tiếng “vâng” cuối cùng, vòng tròn vu thuật cũng tiêu tán.  

             Hơn ba mươi tên tu hành giả mặc hồng bào đứng lơ lửng xung quanh.  

             Vu Sinh đưa mắt nhìn bốn phía rồi nói: “Tiếp tục bày trận.”  

             “Vâng.”  

             Ba ngàn kỵ binh của Ngụy Trác Ngôn hoàn toàn không ngờ tới đám tu hành giả mặc hồng bào này vốn không có ý định quay trở về Thần Đô, bọn họ chỉ quanh quẩn xung quanh Canh Tử Trấn, tới tới lui lui liên tục không ngừng.  

             Ngay lúc đám tu hành giả mặc hồng bào bố trí đại trận.  

             Ở cách đó rất xa trong rừng cây.  

             Thanh bào kiếm khách Ngu Thượng Nhung mỉm cười lẩm bẩm. “Thú vị.”  

             Sau đó lách mình biến mất.  

             Cùng lúc đó.  

             Trong Ma Thiên Các.  

             Lục Châu có vẻ rất bình tĩnh.  

             “Sư phụ, hai người này là hậu nhân của thập vu, sợ là có mưu đồ khác!” Minh Thế Nhân nói.  

             Phan Trọng gật đầu tán thành. “Đúng là gan to bằng trời, dám động thủ trên đầu thái tuế.”  

             “Tứ sư đệ nói đúng.” Đoan Mộc Sinh nói xen vào.  

             Tiểu Diên Nhi thấy sư phụ trầm tư, bèn tức giận thở hồng hộc: “Sư phụ, người chớ nên thả hai người bọn họ đi, cứ bắt cả hai lại nghiêm hình tra khảo như Phạm Tu Văn ấy, con không tin bọn hắn không khai hết ra!”  

             “. . .”  

             “Các người nhìn ta như vậy làm gì? Ta nói sai gì sao?” Tiểu Diên Nhi hỏi lại với vẻ mặt vô tội.  

             “Cửu tiên sinh nói chí phải!” Phan Trọng và Chu Kỷ Phong đồng thời gật đầu.  

             “Sư phụ, có phải con tiến bộ lên nhiều rồi không?”  

             Lục Châu lạnh nhạt nhìn nàng một cái rồi nói: “Hồ đồ!”  

             “Vi sư sao lại không biết bọn hắn đang có ý đồ khác… Trần Trúc là một trong tam đại thần xạ thủ của Thần Đô, là cao thủ Nguyên Thần cảnh lục diệp danh xứng với thực. Trần Trúc chết đi khiến Mạc Ly bị thương nặng, sao có thể dễ dàng từ bỏ ý đồ. Mặt khác, khi giải khai cấm chế cho Chiêu Nguyệt, Chiêu Nguyệt từng bị mất khống chế, kẻ đứng sau chuyện này chỉ sợ chính là Mạc Ly.”  

             Qua mấy lần giao thủ, tuy không chính thức gặp mặt nhưng Lục Châu có thể cảm nhận được từ thủ đoạn của đối phương rằng kẻ này chẳng phải là loại người lương thiện thật lòng muốn cầu hoà.  

             “Đã như vậy sao sư phụ còn muốn thả bọn hắn rời đi?”  

             “Bọn hắn còn sống thì Ngụy Trác Ngôn sẽ không được yên ổn… Chúng ta vốn tưởng bọn hắn có chung chủ tử, nhưng bây giờ xem ra là thế như nước lửa. Ngao cò tranh nhau thì ngư ông mới đắc lợi.” Minh Thế Nhân phân tích.  

             “…Sư phụ thật là cao kiến!” Đoan Mộc Sinh nghiêm cẩn nói.  

             Chiêu Nguyệt quyết định không nói xen vào.  

             Dù sao nàng cũng từng phạm phải sai lầm, loại vỗ mông ngựa cấp thấp thế này nàng có cố cũng không làm nổi.  

             Lục Châu liếc mắt nhìn xung quanh. Hoa Vô Đạo không có ở đây.  

             Hiện nay Ma Thiên Các cần có nhân tài như Hoa Vô Đạo giúp hắn đưa ra ý kiến hữu dụng.  

             “Hoa trưởng lão đâu?”  

             “Hai ngày nay Hoa trưởng lão mệt mỏi, vẫn luôn nghỉ ngơi ở Tây Các.” Đoan Mộc Sinh khom người nói.  

             “Thôi vậy.”  

             Lục Châu phất tay áo đứng lên. “Minh Thế Nhân.”  

             “Có đồ nhi.”  

             “Nhớ kỹ phải lấy lại chiếc rương.” Lục Châu thản nhiên căn dặn.  

             “Sư phụ… Chiếc rương hẳn đang nằm trong tay lão thất. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì lão thất sẽ đi tìm đại sư huynh và nhị sư huynh. Thực lực và tu vi của con không phải là đối thủ của bọn họ, con sợ họ không chịu mở rương.” Minh Thế Nhân xấu hổ vò đầu.  

             Lục Châu nói: “Lão thất là người thông minh…”  

             “Người thông minh sẽ mở rương sao?”  

             “Người thông minh đều có một đặc điểm… đó là luôn tự cho mình là đúng.” Lục Châu nói.  

             Minh Thế Nhân nuốt nước miếng, đầu cúi gằm xuống, hắn nhớ tới vừa rồi mình phân tích tâm ý sư phụ nên bây giờ sư phụ đang rung cây doạ khỉ, cảnh cáo hắn.  

             Đoan Mộc Sinh nói: “Sư phụ nói có lý lắm. Đồ nhi cũng cho là vậy.”  

             “. . .”  

             Minh Thế Nhân nói theo: “Sư phụ nói rất có lý… Đúng hạn bảy ngày con sẽ đến chỗ lão bát lấy lại chiếc rương.”  

             Nhưng mà…  

             Hai ngày sau, trên dãy núi gần khu vực Mãnh Hổ Cương, một chiếc phi liễn cực lớn chậm rãi xuất hiện trên bầu trời!

Advertisement
';
Advertisement