Xung quanh chiếc phi liễn to lớn kia có mấy chục tên tu hành giả vây quanh, tốc độ nhìn thì có vẻ chậm nhưng trong chớp mắt đã đến bên trên Mãnh Hổ Cương.
Trên nóc phi liễn cắm một ngọn cờ tung bay trong gió, trên cờ viết ba chữ: U Minh Giáo. Bên dưới tên giáo phái là đồ án của Bích Ngọc Đao Huyền Thiên Tinh Mang.
Chư Hồng Cộng đang nghỉ ngơi thì bị tiếng tri hô kinh hoảng của đám thuộc hạ làm cho tỉnh lại.
“Khởi bẩm Trại chủ, phát hiện có phi liễn lạ mặt đến gần!”
Chư Hồng Cộng đứng phắt dậy.
Nhớ lại lời thất sư huynh nói, hắn thốt lên: “Chẳng lẽ bọn Chính Nhất Đạo đến trả thù rồi?”
“Trại chủ, nếu thật sự là Chính Nhất Đạo… Thuộc hạ đề nghị… trốn ngay bây giờ.”
“Trốn? Buồn cười, ta đường đường là Tà Vương lại sợ bọn Chính Nhất Đạo đó hay sao?” Chư Hồng Cộng đặt mông ngồi xuống, ngoài mặt tỉnh rụi nhưng trong lòng hoảng loạn không thôi.
“Nghe nói Môn chủ Trương Viễn Sơn của Chính Nhất Đạo có tu vi thất diệp kim liên!”
“Thất diệp thôi mà… Bản vương không thèm để vào mắt. Nhưng mà đề nghị vừa rồi của ngươi có thể cân nhắc. Bây giờ chạy lối nào nhanh nhất?” Chư Hồng Cộng nói.
“Hậu sơn.”
“Đi.”
Chư Hồng Cộng quả quyết bỏ trốn, mang theo mấy tên thuộc hạ chạy về phía hậu sơn.
Nhưng khi bọn hắn vừa vọt ra khỏi sơn trại.
Bốn toà pháp thân to lớn đã giáng lâm xuống Mãnh Hổ Cương, bao trùm toàn bộ rừng cây và dãy núi.
Pháp thân to lớn cùng với kim liên dưới trướng toả sáng rạng rỡ.
Hai toà thất diệp kim liên và hai toà lục diệp kim liên đứng sừng sững giữa không trung.
“Trại chủ! Người sao rồi?!”
“Trại chủ, ổn định, thuộc hạ không có mang theo quần!”
Hai tên thuộc hạ vội vàng đỡ lấy Chư Hồng Cộng đang run rẩy.
Đúng lúc này ——
Từ giữa bốn toà pháp thân chọc trời truyền tới tiếng cười nhàn nhạt.
“Bát sư đệ, đã lâu không gặp.”
Chư Hồng Cộng: “? ? ?”
Bên trên bốn toà pháp thân, chiếc phi liễn khổng lồ cũng dừng lại.
Một thân ảnh bước ra khỏi phi liễn, bốn thân ảnh theo sát phía sau.
Năm người nhàn nhã dạo bước trên không, từ từ hạ xuống.
Các đệ tử Mãnh Hổ sơn trại đã bao giờ thấy qua tình cảnh như vậy.
Rất nhiều người cả đời đều chưa từng nhìn thấy cường giả lục diệp.
Bây giờ lại xuất hiện một lúc bốn người, bọn hắn sao có thể không kinh không sợ!
“Đại, đại sư huynh?” Chư Hồng Cộng vội vàng lau mồ hôi trên mặt rồi hắng giọng. “Đừng đỡ ta nữa… nhìn xem các ngươi kìa, không có một chút tiền đồ, cảnh tượng như vậy thôi đã làm các ngươi sợ đến thế rồi?”
Hắn vừa nói ra lời, bốn toà pháp thân cũng biến mất.
Năm đại cao thủ chậm rãi hạ xuống trước mặt Chư Hồng Cộng.
Vu Chính Hải ngũ quan góc cạnh rõ ràng, tràn ngập khí tức nam nhân đứng ở phía trước, chắp tay sau lưng cười nói: “Bát sư đệ.”
“Đại sư huynh!”
Chư Hồng Cộng lập tức nịnh nọt: “Thì ra là đại sư huynh giá lâm Mãnh Hổ sơn trại, ta còn tưởng là tên nào không có mắt đến gây rối, tiểu đệ ta đang định đại phát thần uy tiêu diệt hắn nha.”
“Được rồi… chút bản lĩnh ấy của đệ lấy ra hù người khác cũng được.” Vu Chính Hải nói.
“Hắc hắc, đại sư huynh… Huynh một ngày trăm công nghìn việc, hôm nay ngọn gió nào lại thổi huynh tới đây?”
Nói xong, Chư Hồng Cộng trừng mắt nhìn bọn thuộc hạ: “Đều lui lại đi, một chút ánh mắt cũng không có! Không thấy đây là đại sư huynh của ta hay sao!”
“Vâng, vâng… trại chủ… ngài, ngài có muốn thay quần không?”
Ầm!
Chư Hồng Cộng một cước đá văng tên thuộc hạ bên cạnh.
Sắc mặt hắn lại khôi phục vẻ nghiêm túc.
Vu Chính Hải không trả lời câu hỏi của hắn mà quay đầu nhìn thoáng qua tứ đại hộ pháp rồi phân phó: “Để chiếc rương lại, các ngươi mang phi liễn trở về.”
“Giáo chủ không trở về Bình Đô Sơn?”
“Bản toạ và bát sư đệ đã lâu không gặp, muốn ôn chuyện với bát sư đệ một lần. Mấy ngày tới bản toạ sẽ ở lại Mãnh Hổ sơn trại.” Vu Chính Hải thoải mái đáp, không hề có vẻ ghét bỏ sơn trại rách nát này.
“Thuộc hạ tuân mệnh.”
Thả chiếc rương xuống, tứ đại hộ pháp khẽ khom người, chân đạp hư không quay trở về phi liễn.
Không bao lâu sau, phi liễn rời khỏi bầu trời Mãnh Hổ Cương rồi biến mất không thấy gì nữa.
Vu Chính Hải ngồi xuống cạnh chiếc rương, lạnh nhạt nói: “Thất sư huynh của đệ ra nan đề cho ta…”
Chư Hồng Cộng nhìn thoáng qua chiếc rương thần bí rồi cười nói: “Thất sư huynh đi tìm đại sư huynh thật… Theo ta thấy, không nên mở chiếc rương này ra! Mở làm gì để rồi tranh nhau đến đầu rơi máu chảy, đúng là chẳng đáng…”
“Vật trong rương không có lực hấp dẫn đối với ta. Thứ duy nhất trong thiên hạ có khả năng hấp dẫn ta chỉ có non sông tươi đẹp này mà thôi.” Vu Chính Hải không vào sơn trại mà đứng trên vách đá dựng đứng quan sát cảnh vật chung quanh.
Hắn rất thích cảm giác quan sát thế này.
Chúng sinh đều ở dưới tầm mắt hắn, nhỏ bé như sâu kiến.
“Đại sư huynh… ta không có giấc mơ lớn như huynh, ta chỉ muốn được sống thật tốt mà thôi.” Chư Hồng Cộng nhe răng cười.
“Bát sư đệ, nếu trong rương này là vũ khí thiên giai, lại còn là thứ vũ khí mà đệ thích nhất, đệ sẽ làm thế nào?” Vu Chính Hải hỏi.
“Vũ khí thiên giai?”
Hai mắt Chư Hồng Cộng toả sáng, hắn gãi gãi đầu đi đến bên cạnh rương dò xét: “À, thì ra trong rương này là vũ khí thiên giai! Vậy thì phải mở ra chứ! Vũ khí thiên giai không nên bị phủi bụi.”
“Đệ lại học theo thất sư đệ rồi…” Vu Chính Hải nói. “Thường ngày nhàn hạ, lẽ ra đệ nên khắc khổ tu hành. Tu vi của đệ bây giờ không đủ sức khống chế vũ khí thiên giai đâu, chỉ khi bước vào Nguyên Thần cảnh mới có tư cách khống chế nó.”
“Hầy, đạo lý đại sư huynh nói ta cũng hiểu mà. Chỉ là sư phụ lão nhân gia người dạy cho ta Cửu Kiếp Lôi Cương chỉ có bảy tầng, còn thiếu hai tầng cuối, ta có thể luyện được tới mức này đã là rất khó rồi đó!” Chư Hồng Cộng than thở.
Vu Chính Hải gật đầu nói: “Cửu Kiếp Lôi Cương tạm thời gác lại. Điển tịch tu hành của danh môn trong thiên hạ còn rất nhiều, đệ có thể tìm một công pháp khác thay thế.”
“Không quen, mấy thứ gọi là điển tịch danh môn ấy ta thử tu luyện đều thấy không ổn, hoàn toàn không thích hợp với ta, ta chỉ thích Cửu Kiếp Lôi Cương thôi!” Trên mặt Chư Hồng Cộng đầy vẻ tiếc nuối.
Vu Chính Hải xoay người lại đối diện với Chư Hồng Cộng. “Thôi vậy.”
Nói rồi hắn chậm rãi đi vào trong sơn trại.
“Đại sư huynh, cái rương này thì sao?”
Nhưng Vu Chính Hải không thèm để ý tới hắn.
Chư Hồng Cộng vung tay lên, chiếc rương bay vào trong lòng hắn.
Hắn cứ thế ôm rương chạy theo.
Vu Chính Hải tựa như đi vào nhà mình, bước tới chỗ ghế thái sư trong trại rồi ngồi xuống.
“Bát sư đệ… mấy năm nay đệ đều làm việc cho thất sư đệ?”
“Làm gì có. Sư huynh đệ giúp đỡ lẫn nhau thôi mà…” Chư Hồng Cộng nói.
“Đệ tốt xấu gì cũng là đệ tử Ma Thiên Các, cái sơn trại bé xíu này quả thực không xứng với xưng hào Tà Vương.” Vu Chính Hải thản nhiên nói.
“Đại sư huynh… ta cũng không muốn làm đâu! Cả ngày phải lo lắng hãi hùng. Lần trước đi Thanh Ngọc đàn gặp phải sư phụ, nếu ta không phản ứng nhanh thì chỉ sợ bây giờ đại sư huynh không gặp được ta nữa rồi.” Chư Hồng Cộng nói.
“Sư phụ tuổi tác đã cao, sao lại xuất hiện ở Thanh Ngọc đàn?”
“Ta nào biết.”
“Thanh Ngọc đàn là địa bàn của Chính Nhất Đạo, đệ dám đến đó, không sợ Trương Viễn Sơn giết đệ à?” Vu Chính Hải cười hỏi.
“Ta mà sợ hắn sao?”
Chư Hồng Cộng vừa mới nói xong.
Một tên thuộc hạ tất tả chạy vào bẩm báo: “Trại, trại chủ… lại, lại có phi liễn đến gần! Lần này phi liễn nhỏ, nhỏ hơn lần trước một chút, hình như là, là phi liễn của Chính Nhất Đạo!”
Chư Hồng Cộng không khỏi sững sờ, suýt chút nữa đứng không vững.
Vu Chính Hải chậm rãi nói: “Lão bát, để đại sư huynh xem xem mấy năm nay đệ tiến bộ được bao nhiêu. Ta sẽ không nhúng tay vào.”
“. . .”
Chư Hồng Cộng muốn khóc. Đại sư huynh, ngài không có ở đây thì ta đã chạy sút quần rồi, bây giờ phải làm thế nào đây…