Tổ Sư Gia Trùm Phản Diện - Lục Châu (FULL) - Bản dịch chuẩn

Một đạo cương khí thoạt trông hết sức tầm thường bắn ra khỏi lòng bàn tay Vu Chính Hải.  

             Khi cương khí va chạm với chưởng ấn!  

             Ầm!  

             Lấy nơi va chạm làm trung tâm, hình thành nên vòng tròn cương khí gợn sóng theo phương ngang!  

             Phanh phanh phanh…  

             Cây cối xung quanh vốn đã bị nguyên khí chà đạp đến không còn ra hình ra dáng, lại lần nữa bị gợn sóng ngang chém đứt, vết cắt đều đặn giống hệ nhau!  

             Lực lượng phát sinh khi cương khí va chạm vẫn không biến mất.  

             Gợn sóng đột nhiên bị lực lượng quỷ dị nâng lên cao!  

             Trên mặt Chư Hồng Cộng tràn đầy ao ước và sùng bái… Đây chính là Đại Huyền Thiên Chương của đại sư huynh dung hợp với chưởng pháp, biến thành Đại Huyền Thiên Chưởng!  

             Một chưởng đánh lui mấy người.  

             Nguyên khí bắn ra như bão đạn!  

             Những người đứng xem đều tròn mắt nhìn!  

             “Lui!”  

             Trong lòng Trương Xuân Lai rung động, lập tức nhận ra vị trung niên nam tử này là cao thủ tuyệt thế, liền vội vàng hạ lệnh.  

             Vu Chính Hải ngẩng đầu mở miệng nói: “Muộn rồi.”  

             Sóng âm phối hợp với gợn sóng lăn lộn kéo lên!  

             Ầm ầm ầm!  

             Tu hành giả Phạn Hải cảnh không chịu nổi một kích, chỉ trong giây lát đã rơi xuống.  

             Tu hành giả Thần Đình cảnh miễn cưỡng bay được một đoạn, sau đó cũng rơi xuống, tình hình thảm liệt không kém.  

             Chỉ còn lại một mình Nguyên Thần cảnh Trương Xuân Lai trợn tròn mắt không ngừng lui lại.  

             “Bách Kiếp Động Minh!” Trương Xuân Lai lại thi triển đại chiêu lần nữa.  

             Vu Chính Hải cười nhạt nói: “Ta đang chờ pháp thân của ngươi đây.”  

             Tay phải khẽ vung lên.  

             Bích Ngọc Đao xoay tròn bay ra!  

             Vũ khí thiên giai hầu như đều là ác mộng của các loại pháp thân. Nó có thể dễ dàng phá được lớp phòng ngự của pháp thân!  

             Pháp thân Bách Kiếp Động Minh vốn là đại chiêu nên tiêu hao rất lớn.  

             Nếu bị phá vỡ sẽ khiến người thi triển bị trọng thương!  

             “Đại sư huynh, hắn định dùng đại thần thông thuật để đào tẩu!”  

             Cả Trương Xuân Lai và pháp thân của hắn trong nháy mắt đã chớp lên, biến ra xa ngàn mét.  

             Chỉ mất vài giây, hắn đã chạy ra khỏi khu vực Mãnh Hổ sơn trại.  

             Ngay khi hắn vừa mới thoáng thở phào ——  

             Vu Chính Hải đột nhiên xuất hiện phía trước pháp thân Bách Kiếp Động Minh của hắn, tay chắp sau lưng.  

             Toàn thân Vu Chính Hải mặc hắc sắc trường bào, phối hợp với ngũ quan góc cạnh rõ ràng, dưới ánh nắng rực rỡ trông vô cùng cường đại!  

             Trương Xuân Lai nghe thấy trên đầu truyền đến âm thanh.  

             Hắn ngẩng đầu nhìn lên.  

             Bích Ngọc Đao được cương khí hùng hậu bao quanh đang không ngừng xoay tròn, một chiêu Huyền Thiên Tinh Mang đánh ra còn to hơn cả chiếc cối xay gió!  

             “Chỉ có ngũ diệp?”  

             Vu Chính Hải hỏi một câu.  

             Ngụ ý là, Nguyên Thần cảnh ngũ diệp lại chỉ chạy được xa có chừng này.  

             Lại còn rất không chịu đòn!  

             Vu Chính Hải nhìn thấy đối thủ như vậy rất không vừa mắt.  

             Trương Xuân Lai ngũ diệp, chẳng bằng được tứ đại hộ pháp của hắn nữa là…  

             “Ngươi… ngươi…” Trương Xuân Lai còn định thi triển tiếp đại thần thông thuật.  

             “Chỉ dựa vào loại mặt hàng như Chính Nhất Đạo mà cũng dám cuồng ngôn đòi san bằng Mãnh Hổ Sơn của bát sư đệ ta?” Vu Chính Hải chắp tay sau lưng nói.  

             “Đại, đại đệ tử… Ma Thiên Các?!”  

             Đúng lúc này Huyền Thiên Tinh Mang đã đánh vào pháp thân Bách Kiếp Động Minh.  

             Ầm!  

             Pháp thân tựa như đậu hũ bị Bích Ngọc Đao xoắn nát!  

             Cương khí nhất thời hỗn loạn.  

             Cuồng phong tàn phá bừa bãi!  

             Muông thú trong vòng bán kính ngàn mét đều bị cương khí hỗn loạn này chém chết, cây cối đứt đoạn!  

             Chỉ có Vu Chính Hải là không bị ảnh hưởng dù chỉ một chút. Hắn bình tĩnh đứng nhìn cương khí đang tàn phá lung tung giữa trời.  

             Trương Xuân Lai biểu lộ vẻ tuyệt vọng.  

             Chạy thoát được không?  

             Sử dụng đại thần thông thuật sẽ chỉ khiến hắn chết nhanh hơn!  

             Hai tay đánh lên trên, bộc phát nguyên khí toàn thân!  

             Đây gần như là toàn bộ lực lượng của hắn.  

             Số lượng chưởng ấn lít nhít đầy trời như muốn chống cự lại vũ khí thiên giai.  

             Nhưng… chênh lệch cảnh giới quá lớn.  

             Bích Ngọc Đao lại càng là cực phẩm trong số vũ khí thiên giai.  

             Ầm!  

             Khi Bích Ngọc Đao xẹt qua Trương Xuân Lai, Vu Chính Hải đã không thèm nhìn tới hắn nữa mà nhàn nhã dạo bước trên không trở về.  

             Sau khi hoàn thành sứ mệnh, Bích Ngọc Đao biến mất không còn tung tích.  

             Không bao lâu sau, cả bầu trời lại trở nên yên tĩnh.  

             Cương khí cũng từ từ lắng lại.  

             Các huynh đệ trên Mãnh Hổ Sơn trợn mắt há hốc mồm.  

             Chỉ đánh ra một chưởng và một đao.  

             Vậy là xong rồi?  

             Tất cả mọi người đứng ngây ra như phỗng nhìn mặt đất lộn xộn và cây cối đứt gãy chung quanh!  

             Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ai mà tin được đây là do đại đệ tử Ma Thiên Các gây ra?  

             Bọn hắn đi theo Chư Hồng Cộng bao nhiêu năm nay, đều được mang theo chút danh tiếng của Ma Thiên Các.  

             Vừa rồi lão bát biểu hiện thực lực đã là chuyện nằm ngoài dự liệu của đám huynh đệ.  

             Bọn họ nào ngờ được đại đệ tử của Ma Thiên Các lại mạnh tới mức này?  

             Hoàn toàn đánh nhanh thắng gọn không tốn chút sức lực nào khi đối phó với cao thủ tu vi ngũ diệp!  

             Sao bọn hắn có thể không kinh sợ?  

             Vu Chính Hải quay lại Mãnh Hổ Sơn, hạ xuống trước mặt Chư Hồng Cộng.  

             Hắn đưa tay vỗ nhẹ lên bả vai lão bát: “Cũng may chỉ là ngũ diệp… nếu hắn mạnh thêm một diệp nữa thì vừa rồi đệ phải ăn quả đắng rồi.”  

             Chư Hồng Cộng vẫn còn lâm vào rung động, vẻ mặt ngơ ngơ ngác ngác.  

             Cú vỗ vai này của Vu Chính Hải mới khiến hắn tỉnh táo trở lại, lập tức nuốt một ngụm nước bọt.  

             “Đại… đại sư huynh!” Hắn đột nhiên trở nên ngoan ngoãn nhu thuận, đi theo phía sau lưng Vu Chính Hải. “Sau khi xuất quan, huynh trở nên lợi hại như vậy?!”  

             “Dùng dao mổ trâu để giết gà thôi, không đáng nhắc tới.” Vu Chính Hải nói.  

             “Đáng mà! Cực kỳ đáng luôn! Một chiêu Đại Huyền Thiên Chưởng của đại sư huynh cả đời này ta mới được nhìn thấy! Quá mẹ nó lợi hại! Lòng kính ngưỡng của ta đối với đại sư huynh cuồn cuộn như nước sông liên miên bất tuyệt, lại như…”  

             “Thôi thôi.”  

             Vu Chính Hải bước vào trong trại ngồi xuống. “Ở chung với lão thất lâu như vậy, cái trò vỗ mông ngựa này đệ học từ ai vậy?”  

             “Hắc hắc… đa tạ đại sư huynh ra tay giúp đỡ! Nếu như hôm nay đại sư huynh không có mặt ở đây thì ta xui xẻo rồi.” Chư Hồng Cộng nói.  

             Vu Chính Hải không mắng hắn nữa mà nói: “Bát Phương Trận của đệ là do lão thất bày ra?”  

             “Ách… đại sư huynh tuệ nhãn, đúng là không có chuyện gì gạt được huynh.”  

             “Bảo Thiền Y cũng do lão thất kiếm cho đệ?” Vu Chính Hải hỏi tiếp.  

             Chư Hồng Cộng vội vàng che ngực. “Đại sư huynh… xin huynh đó! Ta chỉ có một kiện bảo bối này mà thôi!”  

             Vu Chính Hải thở dài lắc đầu.  

             Chư Hồng Cộng lại cười hắc hắc. “Đại sư huynh là nhân vật bậc nào, sao có thể nhìn trúng Bảo Thiền Y của ta. Chỉ dựa vào cương khí hộ thể của huynh thôi cũng đã lợi hại hơn bảo vật này của ta nhiều!”  

             Giọng hắn càng nói càng nhỏ, cuối cùng đành phải thành thật kể lại: “Đúng thật là do thất sư huynh lấy từ Thiên Tuyển Tự về cho ta.”  

             Vu Chính Hải nói:  

             “Đệ chớ có cô phụ tâm ý của lão thất. Nếu không nhờ Bảo Thiền Y này, đệ đã sớm chết.”  

             “Đại sư huynh dạy phải!”  

             “Chính Nhất Đạo chuyến này hao binh tổn tướng, với tính tình của Trương Viễn Sơn hẳn là sẽ không dám mạo phạm nữa.” Vu Chính Hải chậm rãi nói. “Có điều, cũng không thể không đề phòng.”  

             “Đại sư huynh nói rất có đạo lý.” Chư Hồng Cộng nói.  

             Vu Chính Hải nhìn thoáng qua chiếc rương bên cạnh. “Tứ sư đệ có nói khi nào sẽ đến lấy bảo rương không?”  

             Chư Hồng Cộng đếm trên đầu ngón tay rồi đáp: “Còn ba ngày nữa, đúng hạn huynh ấy sẽ đến lấy.”  

             “Đã như vậy ta sẽ ở lại đây ba ngày.”  

             “Đại sư huynh muốn ở bao lâu cũng được!” Chư Hồng Cộng nói.  

             Vu Chính Hải nở nụ cười, lắc đầu nói: “Nói chuyện phiếm với đệ chán chết đi được. Nếu lão thất có ở đây thì tốt biết bao.”  

             Nói xong hắn đứng lên, tay phải vung nhẹ, chiếc rương thần bí lập tức bay đến trước mặt.  

             Bích Ngọc Đao cũng xuất hiện.  

             “Đại sư huynh muốn mở rương?” Chư Hồng Cộng thấy Bích Ngọc Đao, trên mặt đầy vẻ hâm mộ. Nếu trong rương có vũ khí thiên giai thì tốt biết mấy.  

             Bích Ngọc Đao chậm rãi hạ xuống đồ án trên mặt rương.  

             Két.  

             Một âm thanh giòn tan vang lên.  

             Chứng tỏ Bích Ngọc Đao đã mở khoá thành công.  

             Sau đó Bích Ngọc Đao bay lên không rồi biến mất.  

             “Sư phụ à sư phụ, lão nhân gia người đến cùng cất giấu bao nhiêu bảo bối đây?”

Advertisement
';
Advertisement