Lục Châu cầm lấy phi thư của Ngụy Trác Ngôn, đọc thoáng qua rồi tiện tay ném đi.
Minh Thế Nhân vội vàng tiếp lấy, đọc qua một lần rồi cười nói:
“Việc chúng ta đại chiến với thập vu hẳn đã truyền đến tai Ngụy Trác Ngôn, hắn đây là đang sợ…”
“Sư huynh, trong thư nói gì thế?” Tiểu Diên Nhi hiếu kỳ hỏi.
“Ngụy Trác Ngôn muốn đến nhận lỗi… hắn sẽ chuộc tội vì sự tình của Ngư Long thôn năm đó. Hai ngày sau sẽ đích thân tới Ma Thiên Các để hoá giải mâu thuẫn giữa hai bên.”
Đoan Mộc Sinh nghe vậy liền nhướng mày nói: “Hắn mà cũng có giác ngộ cao như vậy?”
Nếu là người bình thường gặp phải áp lực cường đại như vậy, rất có khả năng sẽ sụp đổ mà chủ động đến nhận tội.
Nhưng Ngụy Trác Ngôn là thống soái của tam quân, với địa vị của hắn sao có thể tuỳ tiện cúi đầu trước người khác?
Minh Thế Nhân nói:
“Tâm nguyện cả đời này của Thiên Tâm sư muội chính là được tự tay đâm chết kẻ thù…”
“Đừng nói linh tinh!” Đoan Mộc Sinh vội vàng huých Minh Thế Nhân một cái.
Minh Thế Nhân lập tức ngậm miệng!
Lục Châu cũng không ngại, chỉ khinh thường nói: “Nó có thể sống sót đã là may mắn.”
Nói xong lời này.
Lục Châu trở về Ma Thiên Các, thuận tay mở bảng Hệ thống ra ——
Tính danh: Lục Châu
Chủng tộc: Nhân tộc
Tu vi: Phạn Hải cảnh bát mạch
Điểm công đức: 11.012
Pháp thân: Lục Hào Ly Hợp
Tuổi thọ còn lại: 5.992 ngày
Đạo cụ: Miễn Dịch Sát Thương x 2, Đỡ Đòn Chí Mạng x 7 (bị động), Lồng Giam Trói Buộc x 4, Luyện Hóa Phù x 2, Thẻ Trạng Thái Đỉnh Phong Cơ Thiên Đạo x 1, Bạch Trạch (đang nghỉ ngơi. . . ), Bệ Ngạn
Vũ khí: Vị Danh, Đa Tình Hoàn (chủ nhân: Diệp Thiên Tâm, cần phải luyện hóa lần nữa mới có thể sử dụng), Trảm Mệnh Đao, Phạm Thiên Lăng
Công pháp: « Tam Quyển Thiên Thư ».
Cuộc chiến với thập vu hắn kiếm được rất ít điểm công đức, nếu không muốn nói là đã lỗ to.
“Có 8 điểm may mắn…” Lục Châu nghĩ ngợi rồi tiện tay rút thưởng ba lần.
Hay lắm, cả ba lần đều là cảm ơn đã tham gia trò chơi.
Lục Châu cảm thấy loại chuyện rút thưởng này nếu có tâm tình thì rút một lần, tâm trạng không vui thì không nên rút, hên thì kiếm lời, không hên thì cũng không quá đau lòng xót của.
Điểm công đức còn lại thì cứ tích luỹ dần, thiếu loại thẻ đạo cụ nào thì mua bổ sung thêm…
Chỉ cần đủ điểm thì mua ngay pháp thân.
“Thất Tinh Chuyển Hồn… giá mười lăm ngàn điểm công đức.” Lục Châu nhìn bảng giá trong Thương thành.
Hắn lại nghĩ tới Nhạc Trùng, Đoạn Diên Hồng, còn cả Vu Sinh và đám tu hành giả mặc hồng bào… Nếu mà giết hết thì sẽ đủ điểm.
Lục Châu khẽ lắc đầu, phủ định kiểu suy nghĩ này.
Chuyện đã qua rồi nghĩ lại thì có ích gì?
“Thiên thư.”
Lục Châu lại tiến vào trạng thái lĩnh hội.
Lúc ở trên Xuyên Vân phi liễn, lực lượng phi phàm của Thiên thư đã bị tiêu hao một phần để giải trừ vu thuật trên người Phạm Tu Văn.
Lục Châu cảm thấy lực lượng phi phàm hẳn là có tác dụng khắc chế các loại thuật mê hoặc tâm trí như Phạn Âm hay Si Tình Thuật, mà lại còn sử dụng rất dễ dàng.
Trước khi thực lực của hắn khôi phục lại trạng thái đỉnh phong…
Lực lượng phi phàm là một trong những chỗ dựa vững chắc của hắn.
Hai ngày sau.
Lục Châu tỉnh lại từ trạng thái lĩnh hội.
Hắn không còn nhớ rõ mình đã lĩnh hội Thiên thư bao nhiêu lần… Hàm nghĩa của quyển sách này hắn vẫn chưa hiểu rõ, nhưng hắn không ngại. Chỉ cần có thể thu hoạch được lực lượng phi phàm thì cho dù việc lĩnh hội có nhàm chán cỡ nào hắn cũng có thể làm được.
“Sư phụ… Ngụy Trác Ngôn thật sự đến rồi!”
Tiểu Diên Nhi từ bên ngoài đại điện chạy vào báo cáo với vẻ mặt không dám tin.
Lục Châu nhìn Tiểu Diên Nhi. “Biết thức thời… cũng xem như là người thông minh.”
“Hắn không sợ sư phụ giết hắn sao?” Tiểu Diên Nhi gãi gãi đầu.
Tiểu Diên Nhi tuy khá ngây thơ nhưng nàng cũng không ngu ngốc… Ngụy Trác Ngôn đến Ma Thiên Các lúc này chẳng khác nào là đi chịu chết.
Đi nhận lấy cái chết, mấy người có thể làm được?
Lục Châu không nói gì.
Hắn ngồi yên trên ghế chủ toạ, thoải mái nhìn ra ngoài đại điện.
Mặc kệ Ngụy Trác Ngôn có mục đích gì… một lát nữa gặp hắn thì sẽ biết thôi. Bây giờ đoán mò cũng không có ý nghĩa.
Không bao lâu sau.
Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh dẫn một đám người vào trong đại điện.
Hai hàng binh lính mặc khôi giáp theo sát phía sau.
Đám binh lính được huấn luyện nghiêm chỉnh, bước chân đồng bộ, khí thế không nhỏ.
Ngụy Trác Ngôn xuất hiện…
Một tay cầm bội đao, dáng người khôi ngô, mặc khôi giáp tối màu, trên vai khoác áo choàng đỏ, hai mắt hữu thần nhìn thẳng phía trước.
Trong mắt hắn không có lấy một chút khiếp sợ nào, không kiêu ngạo cũng không tự ti, không nhanh không chậm.
Bước chân trầm ổn, đều đặn hữu lực.
Thấy cảnh này, người của Ma Thiên Các đều kinh ngạc.
Trước đây bất kể là ai khi đến Ma Thiên Các đều khó tránh khỏi tâm tình lo sợ, nhìn quanh bốn phía.
Có người còn khom lưng, trên trán ướt đẫm mồ hôi.
Ngay cả thủ lĩnh hắc kỵ là Phạm Tu Văn khi đến đây khí thế cũng giảm bớt ba phần.
Nhưng tên Ngụy Trác Ngôn này lại không hề bị hoàn cảnh chung quanh ảnh hưởng, tố chất tâm lý phải mạnh tới mức nào!
Thật không đơn giản!
“Nguỵ tướng quân… chiêu này của ngươi thật hay nha.” Minh Thế Nhân nói. “Nói thật, trước giờ Ma Thiên Các chưa từng thấy đối thủ nào chịu chủ động tìm tới nhận tội như ngươi! Đúng là một biện pháp tốt, dù sao vẫn tốt hơn là bị gia sư giết đến tận cửa.”
Sắc mặt Ngụy Trác Ngôn vẫn bình tĩnh. “Đại trượng phu dám làm dám chịu, đây là lỗi của bản tướng quân, bản tướng quân sẽ tự mình gánh chịu.”
“Có đảm lượng. Câu nói này của ngươi rất có phong phạm của danh môn chính phái… Trước kia ngươi ở trong môn phái nào?” Minh Thế Nhân vừa dẫn đường vừa nói.
“Bản tướng quân không môn không phái.”
“Ở nơi này thì đừng đoan chính làm gì… Nếu đã đến thỉnh tội thì đừng hở một chút là xưng bản tướng quân nữa!”
“Đa tạ ý tốt của tứ tiên sinh.”
Lúc này…
Đoàn người đã vào trong đại điện.
Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh tách ra đứng sang hai bên.
Ánh mắt Lục Châu nhìn về phía Ngụy Trác Ngôn… sau đó hắn vuốt râu, khe khẽ gật đầu.
Ngụy Trác Ngôn ôm quyền chắp tay quỳ xuống.
Không hề có chút chướng ngại nào về tâm lý.
Hắn quả quyết quỳ xuống.
Sau đó vô cùng thành kính dập đầu với Lục Châu.
Hơn hai mươi tên binh lính tuỳ tùng sau lưng hắn cũng đồng loạt quỳ xuống!
Động tác chỉnh tề như thể đã tập luyện thật lâu!
Đây là…
Minh Thế Nhân và Đoan Mộc Sinh rất kinh ngạc!
Đại trượng phu co được dãn được, nhưng làm được đến mức này thì đúng là lợi hại.
Minh Thế Nhân cảm thấy mặc cảm, hắn tự nhận mình không làm được như vậy, đánh không lại thì còn có thể bỏ chạy mà… Trừ sư phụ ra, hắn không có khả năng đi dập đầu với địch nhân!
Ai cũng không ngờ được Ngụy Trác Ngôn lại giác ngộ cao đến thế!
Nhân vật như vậy thảo nào có thể làm thống soái tam quân.
Chỉ đáng tiếc, hắn lại đắc tội sư phụ, dùng tộc nhân của Thiên Tâm sư muội để vu oan cho Ma Thiên Các, đây là một sai lầm lớn không thể tha thứ.
“Tội nhân Ngụy Trác Ngôn… đến đây thỉnh tội!”
“Ngụy Trác Ngôn?” Lục Châu nhẹ nhàng nói ra ba tiếng này.
Ngụy Trác Ngôn ngẩng đầu lên, hai mắt nhìn thẳng vào Lục Châu, chắp tay nói: “Tội nhân Ngụy Trác Ngôn đúng hẹn đến thỉnh tội!”
Hắn nhắc lại lần nữa.
Rất quả quyết, cũng rất trực tiếp!
Ngoại trừ Lục Châu, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn nhau.
Người này đến nhận lỗi hình như hơi quá cương quyết rồi!
Ngay cả một chút ý muốn cầu xin được tha thứ cũng không có!
Chuyện này không hợp lý!
Chẳng lẽ tên Ngụy Trác Ngôn này cố ý ẩn nhẫn, dùng bản thân mình làm cạm bẫy để bắt chước thập vu chơi trò đồng quy vu tận với Ma Thiên Các?
Đúng lúc này, Lục Châu chậm rãi đứng dậy, chắp tay sau lưng bước xuống bậc thềm.
Minh Thế Nhân vội vàng nói: “Sư phụ, khoan đã.”
“Hửm?”
“Đồ nhi cảm thấy hắn có vấn đề.” Minh Thế Nhân mỉm cười nói.