“Con cũng cảm thấy hắn có vấn đề.” Trên mặt Tiểu Diên Nhi đầy vẻ không tin.
Lục Châu dừng bước, không tiếp tục tiến về phía trước mà hỏi lại: “Sao lại nghĩ thế?”
Minh Thế Nhân khom người với Lục Châu rồi đi về phía Ngụy Trác Ngôn.
“Ngụy Trác Ngôn, ngươi thật to gan.” Minh Thế Nhân nói.
Ngụy Trác Ngôn nghi ngờ hỏi: “Tứ tiên sinh nói gì, ta nghe không hiểu.”
“Thôi đi, đừng giả bộ nữa. Tâm cơ như ngươi ta đã chơi chán rồi… À không, tâm cơ như ngươi thật là quá nhàm chán.” Minh Thế Nhân lắc đầu.
“Ta thật sự không hiểu ý của tứ tiên sinh.” Tư thái của Ngụy Trác Ngôn rõ ràng đã thay đổi so với lúc cùng hắn bước vào đại điện Ma Thiên Các.
“Đường đường là thống soái tam quân tay cầm trọng binh, sao lại nguyện ý đến đây thỉnh tội?” Minh Thế Nhân cười nói.
Ngụy Trác Ngôn lắc đầu thở dài. “Mấy ngày nay ta đều ăn không ngon ngủ không yên, suy đi nghĩ lại, trằn trọc không ngủ yên giấc… Ta không thể tiếp tục làm việc trái với lương tâm nữa… Chuyện của Ngư Long thôn đều là hành vi của một mình ta, ai làm người nấy chịu. Ma Thiên Các muốn chém muốn giết hay lóc thịt rọc xương ta thì cứ làm.”
“. . .”
Minh Thế Nhân khẽ giật mình. Còn vờ vịt như thế, khinh thường lão tử không có học thức phải không?
Người này giác ngộ cao đến mức không hợp với lẽ thường.
“Ngươi không cầu xin tha thứ?”
“Ta không có tâm tình cầu xin… đã đến đây thì không nghĩ có thể sống sót rời đi. Nhưng nếu có thể… trước khi chết ta chỉ có một yêu cầu.”
“Yêu cầu gì?”
“Ta muốn tự mình kết thúc.”
Trong đại điện hoàn toàn yên tĩnh.
Yêu cầu như vậy đúng là lần đầu tiên mọi người nghe thấy.
Từ sau khi bức lui thập đại cao thủ, người đến Ma Thiên Các dù là Ma Sát Tông Tả Tâm Thiền hay hắc kỵ Phạm Tu Văn, thậm chí là Hoa Vô Đạo đến để giải khai tâm kết… đều đứng ở phía đối lập với Ma Thiên Các.
Nhưng hành động này của Ngụy Trác Ngôn lại khiến mọi người không thể lý giải được.
Hắn càng như vậy, Minh Thế Nhân càng không tin tưởng.
Minh Thế Nhân đến bên người Ngụy Trác Ngôn, thấp giọng nói: “Ngươi là cao thủ thất diệp cơ mà…”
“Tứ tiên sinh không cần chất vấn ta như vậy. Ma Thiên Các muốn ta nhận tội thì ta nhận! Chẳng lẽ còn muốn ta quay về gọi người đến đánh một trận với các ngươi?” Ngụy Trác Ngôn cũng không thể lý giải được Minh Thế Nhân muốn làm gì.
Đến gây sự, các ngươi không thích.
Đến nhận tội, các ngươi chất vấn.
Rốt cuộc phải làm thế nào các ngươi mới hài lòng đây?
Vẻ mặt Ngụy Trác Ngôn đang nói như vậy…
Nghe cũng có lý…
Minh Thế Nhân gãi đầu, trong lúc nhất thời cũng không nhận ra vấn đề nằm ở đâu.
Hắn nhìn trái nhìn phải.
Đoan Mộc Sinh và Tiểu Diên Nhi cũng nghĩ không ra, không thể trông cậy vào bọn họ được.
Đây là lần đầu tiên hắn gặp phải loại người như vậy.
Tiểu Diên Nhi nói: “Tứ sư huynh… có lẽ hắn đột nhiên bị lương tâm cắn rứt… sau đó đã hối hận thật lâu rồi quyết định đến Ma Thiên Các sám hối thì sao?”
“. . .”
“Tiểu sư muội, muội vẫn còn quá ngây thơ. Loại người này nói một chữ ta cũng không tin…” Minh Thế Nhân nói.
“Nhưng mà… người ta bây giờ nguyện ý chết kìa.” Tiểu Diên Nhi nói.
Đúng vậy nha…
Người ta nguyện ý chết.
Không một lời oán giận.
Ngươi còn có thể tìm ra lỗi gì?
Minh Thế Nhân không phục nói: “Có lẽ trên người hắn ẩn tàng một loại cạm bẫy đáng sợ nào đó như vu thuật chẳng hạn. Đợi khi sư phụ đến gần sẽ đồng quy vu tận như Vu Hàm đã làm! Loại thủ đoạn và mánh khoé này rất vụng về.”
“Đúng đó, rất có khả năng này, mọi người mau lui lại một chút, đừng để âm mưu quỷ kế của hắn thành công!”
“. . .”
Suy đoán của Minh Thế Nhân có vẻ hơi bị thần kinh.
Nhưng không thể không nói cũng hơi có lý.
Từ lúc mới vào đại điện Ngụy Trác Ngôn đã trực tiếp quỳ xuống nhận tội khiến mọi người đều thấy kỳ quái… Người này quá mức giác ngộ rồi! Không giống với dáng vẻ nên có của một thống soái tam quân gì cả.
Vả lại trước đây không lâu, Ma Thiên Các đã bảo Giang Ái Kiếm nhắn tin cho Ngụy Trác Ngôn… Giang Ái Kiếm đã phi thư nói Ngụy Trác Ngôn vốn không coi chuyện này ra gì. Bây giờ mới bao lâu? Đột nhiên lại nghĩ thông suốt hết rồi sao?
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Ngụy Trác Ngôn.
Ngụy Trác Ngôn không hề sợ hãi, vẫn nghiêm mặt nói: “Cho dù có âm mưu gì đi nữa thì bây giờ các ngươi cũng đã có tâm lý đề phòng, cứ coi như ta hèn hạ cả gan làm loạn đi… Xin ban chết cho ta…”
“. . .”
Thật là lúng túng.
Minh Thế Nhân tự xưng mình là người khôn lanh, nhưng hắn cũng không tìm ra vấn đề nằm ở đâu.
Đoan Mộc Sinh thở dài lắc đầu. “Có lẽ tiểu sư muội nói đúng, hắn đã triệt để tỉnh ngộ cũng chưa biết chừng.”
Ngụy Trác Ngôn chân thành nói: “Đúng là như thế, ta đã hoàn toàn tỉnh ngộ rồi!”
Hắn càng nói càng khiến mọi người khó chịu.
Lời này người khác nói không sao, nhưng tự mình nói ra nghe phi lý vô cùng.
“Thôi.”
Lục Châu mở miệng.
Đại điện lại trở nên yên tĩnh.
Minh Thế Nhân lúng túng trở về chỗ đứng, không nói gì nữa.
Lục Châu chậm rãi bước tới trước mặt Ngụy Trác Ngôn.
Ngụy Trác Ngôn vẫn quỳ ở đó. Thấy Lục Châu đi tới, hắn liền ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Lục Châu.
Thường nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn.
Từ ánh mắt Ngụy Trác Ngôn, Lục Châu có thể nhìn ra hắn không hề sợ hãi… thậm chí lá gan còn rất lớn!
Lục Châu quan sát Ngụy Trác Ngôn, thản nhiên nói: “Ngươi thật sự không sợ?”
“Ta ngay cả chết còn không sợ… thì còn sợ gì?”
“Nếu bản toạ không chỉ muốn giết một mình ngươi thì sao?”
“. . .”
Ngụy Trác Ngôn đột nhiên ngẩn ngơ.
Giờ khắc này, toàn bộ đại điện vô cùng yên tĩnh, đến cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.
Minh Thế Nhân, Đoan Mộc Sinh và Tiểu Diên Nhi đều nhìn nhau.
Vẫn là sư phụ hung ác nha!
Có biện pháp đối phó với loại người này.
“Các chủ cần gì phải khó xử ta?”
“Bởi vì ngươi không thành thật…”
Ngụy Trác Ngôn lại giật mình lần nữa.
Hắn cảm thấy như bản thân mình đã bị nhìn thấu, trong lòng hết sức bất an.
Nhưng hắn vẫn nói ra: “Chuyện này không quan trọng… tất cả đều không quan trọng. Không phải Ma Thiên Các muốn ta chết sao? So đo mấy chuyện khác chẳng có chút ý nghĩa nào.”
Lục Châu lắc đầu nói: “Không. Có ý nghĩa chứ.”
Các đồ đệ nghe mà chẳng hiểu gì.
Lục Châu nhìn Ngụy Trác Ngôn không chớp mắt, khẽ thở dài. “Nếu ngươi đã muốn chết, bản toạ sẽ tự mình thành toàn cho ngươi.”
“…Được…” Chữ ‘được’ này của Ngụy Trác Ngôn rõ ràng đã yếu hơn trước nhiều.
Đột nhiên ——
Lục Châu đánh ra một chưởng.
Lực lượng nguyên khí Phạn Hải cảnh bát mạch ngưng tụ thành cương, đánh vào ngực Ngụy Trác Ngôn.
Ầm!
Ngụy Trác Ngôn bay ngược ra ngoài!
“Tướng quân!”
“Tướng quân!”
Đám binh lính cất tiếng kinh hô.
Sau khi Ngụy Trác Ngôn rơi xuống đất lại tiếp tục trượt về phía sau!
Rơi vào giữa đám binh lính.
Mọi người kinh ngạc nhìn một màn trước mắt.
Thủ đoạn của sư phụ lão nhân gia người luôn rất đáng sợ, không hề nói nhiều, ngay cả cao thủ như Nhậm Bất Bình cũng dùng một chiêu tất sát, hơn nữa còn là chiêu Cửu Tự Chân Ngôn Đại Thủ Ấn quỷ khốc thần sầu của Đạo môn.
Thủ đoạn như thế sao lại chỉ đánh bay Ngụy Trác Ngôn, mà trông hắn lại có vẻ không bị thương gì!
Một chưởng này… có phải hơi yếu rồi không?
Các đồ đệ nghi hoặc không hiểu, trừng mắt nhìn Ngụy Trác Ngôn vẻ mặt khó coi đang che ngực ngồi dậy…
Lục Châu mở miệng nói: “Đây chính là Ngụy Trác Ngôn pháp thân thất diệp?”
Ngụy Trác Ngôn cố dằn cơn đau đớn xuống rồi nói: “Ta đã nhận tội… nếu muốn giết ta, xin Ma Thiên Các cho ta được chết thống khoái.”
“Ngu xuẩn.” Lục Châu mắng một tiếng.
“Hả?” Ngụy Trác Ngôn sửng sốt.
Thanh âm Lục Châu trở nên nghiêm túc. “Đưa người thật đến đây, bản toạ sẽ không trị tội ngươi giả mạo!”